Bà ta chỉ vào Ngư Bạch và nói: “Các người nhìn đi, thế mà còn dám uy hiếp chúng ta, đúng là vô pháp vô thiên. Hôm nay nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi với các người không xong đâu!”
Cao Kiến Dân nghe thấy mà đau đầu vô cùng.
Trâu Lệ Hồng không chịu buông tha, Ngư Bạch lại vô cùng cứng đầu, khiến người làm lãnh đạo là ông ta hết sức rầu rĩ.
Hết cách rồi, Cao Kiến Dân đành đưa mắt ra hiệu cho Từ Xuyên.
Từ Xuyên nhìn thấy thì khẽ gật đầu, lập tức nói ngay: “Ngư Bạch, nếu cô không biết hối cải, chúng tôi tạm thời giam giữ cô mười lăm ngày, đợi sau khi cô nhận ra lỗi sai của mình sẽ có quyết định sau”.
Lúc này, Cao Kiến Dân cũng lên tiếng: “Ngư Bạch, cô vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tiếp viên hàng không, bây giờ chúng tôi sẽ đình chỉ công tác của cô, đợi tổ chức xem xét sẽ quyết định chuyện cô đi hay ở”.
Hai người này đồng thời đưa ra quyết định xử phạt Ngư Bạch khiến nụ cười của Trâu Lệ Hồng càng thêm toe toét, nét mặt càng thêm đắc ý.
Mà Ngư Bạch thì tái mặt, nhưng vẫn nói: “Tôi bảo lưu tất cả kháng án và quyền truy cứu trách nhiệm của các anh”.
“Này này này!”
Ngư Bạch vừa nói xong, Trâu Lệ Hồng đã kêu ầm lên.
“Cô tưởng cô là ai hả, một tiếp viên hàng không quèn, cô còn muốn tác oai tác quái gì thế!”
Ngư Bạch coi như không thấy, chẳng thèm để ý tới bà ta.
Nhưng nỗi ấm ức trong lòng Ngư Bạch lúc này đã biến thành biển lớn nhấn chìm cô ta. Cô ta dùng hết sức lực của bản thân mới giữ cho mình không bật khóc trước mặt đám người này, bởi như thế thì họ sẽ càng thêm đắc ý.
Trâu Lệ Hồng nhìn thấy mà hầm hừ.
“Tạm giam mười lăm ngày là chưa đủ đâu, tôi còn muốn truy cứu cô ta công kích cá nhân. Còn nữa, cái váy tôi mới mua đáng giá mấy chục ngàn euro đấy, là hàng hiệu quốc tế, cô ta phải đền cho tôi!”
Ngư Bạch đã gặp phải kết cục này mà Trâu Lệ Hồng vẫn không chịu buông tha, Cao Kiến Dân cũng thấy bất mãn, nhưng ông ta không dám nói gì, chỉ có thể mỉm cười cho qua.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
“Cô Ngư Bạch, bây giờ tôi chấp nhận mọi quyền lợi bảo lưu của cô, cô có thể nói với tôi nếu muốn đưa ra lời thỉnh cầu gì”.
Âm thanh này vừa dứt, Vân Thắng Quốc và Lục Hi chậm rãi bước vào.
Đối với người khác, có lẽ nơi này là cấm địa, nhưng đối với Vân Thắng Quốc mà nói, nó chẳng khác nào vườn hoa sau nhà. Cả Tây Bắc này, không có nơi nào mà ông ta không tới được.
Vân Thắng Quốc vừa tiến vào, Đỗ Phái Nhiên, Trâu Lệ Hồng, Hằng Thành Trình và Cao Kiến Dân đều vô cùng kinh ngạc.
Là người làm việc trong thể chế, họ đã quá quen với Vân Thắng Quốc, cũng dễ dàng cảm nhận được uy thế của ông ta.