Dương Quân tuy rằng thân phận hiển hách, nhưng cũng chỉ là thiếu tá, ông ta là đại tá nên vẫn là cấp trên. Quân đội luôn là nơi quan trọng về cấp bậc, cấp dưới phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên vô điều kiện.
Dương Quân nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng: “Bớt lấy quân hàm ra uy hiếp tôi. Cùng lắm thì thằng này không làm lính nữa, nhưng tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, lập tức lui binh, bằng không thằng này cũng sẽ xử lý cả ông luôn đấy”.
Nói xong, người Dương Quân vang lên tiếng khớp xương “răng rắc”, ánh mắt bất thiện nhìn Cảnh Thụy, mà hai tên đàn em của hắn ta cũng chăm chú nhìn tay của Cảnh Thụy.
“Cậu dám uy hiếp tôi?”, Cảnh Thụy bị Dương Quân và hai tên đàn em của hắn ta chọc cho tức điên lên, chỉ muốn sờ vào cây súng bên hông.
Mà Dương Quân khinh thường nói: “Thằng này uy hiếp ông thì làm sao?”
Cảnh Thụy tức đến mức lồng ngực phập phồng, quát lớn: “Vương Truyền Tân, tước vũ khí của cậu ta, đưa cậu ta về cho tôi”.
Nếu là người khác dám cãi lời ông ta thì Cảnh Thụy đã trực tiếp rút súng bắn rồi, nhưng đây là cháu trai của chiến thần, ông ta không có gan đó, chỉ dám bảo Vương Truyền Tân đưa Dương Quân đi.
Giờ phút này, Vương Truyền Tân khó xử dẫn người đến bên cạnh Dương Quân, mặt ủ mày chau nói: “Giao súng ra rồi đi cùng tôi đi”.
“Giao cái cmm, có giỏi đến đây mà đánh tôi”, Dương Quân mắng.
Vương Truyền Tân nhìn cây súng bên hông Dương Quân, không dám tiến lên.
Mà lúc này, Cảnh Thụy tức phát điên lên rồi, rút súng ra, chỉ vào đầu Dương Quân, lạnh lùng nói: “Cậu dám làm trái quân lệnh à?”
Hai đàn em của Dương Quân cũng rút súng ra, chỉ vào đầu Cảnh Thụy, quát lên: “Buông súng xuống”.
Dương Quân cũng thản nhiên nói với Cảnh Thụy: “Có giỏi thì cứ bắn đi”.
Cảnh Thụy nghe vậy, tay cầm súng khẽ run.
Lúc này, tất cả đều chấn động.
Người của gia tộc Thiên Diệu đều mang vẻ mặt không dám tin.
Sao kẻ này dám kiêu ngạo như thế, đã cãi quân lệnh thì chớ, đàn em còn dám chỉ súng vào đầu Cảnh Thụy, đây là chán sống rồi sao?
Mà lúc này, Vương Truyền Tân suýt thì khóc òa lên, khẽ nói với Dương Quân: “Ông nội ơi, bảo đàn em của cậu buông súng ra đi, đừng làm loạn chứ”.
Dương Quân mặc kệ anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy phẫn nộ vô cùng, bàn tay cầm súng không ngừng run rẩy, giống như thật sự sẽ bắn.
Mà hai đàn em của Dương Quân cũng chẳng thèm quan tâm Cảnh Thụy cao hơn bọn họ bao nhiêu cấp bậc mà chỉ lạnh lùng chĩa súng vào đầu ông ta. Chỉ cần Cảnh Thụy nổ súng thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà bắn luôn.
Tình thế bây giờ căng như dây đàn.
Chính vào lúc này, Lục Hi từ từ lên tiếng.