Lục Hi nhìn John đang quỳ một gối, chậm rãi nói: "Tôi tiếp nhận sự tôn trọng và tình hữu nghị của ông".
Sau khi nói xong, John đứng dậy nói trước đám đông.
"Mọi người, tất cả đều là do sơ suất của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra thảm họa này. Chắc hẳn mọi người đều đã rất mệt mỏi. Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon nhé. Trưa mai tôi sẽ tổ chức tiệc lớn tại đây để bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến anh Lục, đồng thời gửi lời xin lỗi sâu sắc đến tất cả mọi người và bồi thường cho tất cả mọi người".
Nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập một cảm giác mệt mỏi không gì sánh được.
Trong hai giờ qua tất cả mọi người đều căng thẳng cực độ, bây giờ khi thả lỏng người thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, anh Lục chắc cũng đã kiệt sức sau những trận chiến liên tiếp, mọi người đành phải nhịn xuống xúc động muốn thể hiện lòng biết ơn đối với anh Lục mà phải chuẩn bị về nghỉ ngơi trước.
Dù sao buổi trưa ngày mai cũng sẽ có tổ chức tiệc lớn, đến lúc đó bọn họ muốn thể hiện lòng biết ơn cũng không muộn.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lục Hi nói: "Chờ một chút, tôi còn có một chút việc cần giải quyết".
Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Lục Hi cười nói: "Cậu chủ họ Phùng, mày đã nhiều lần nói muốn giết tao, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi, mày có thể ra tay rồi đó".
Tất cả mọi người nghe đến đây đều vô cùng phẫn nộ, thật sự không thể tin được lại có người dám nói ra lời như vậy với anh Lục.
“Ai nói như vậy, đứng lên cho tôi”, Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt già nua giận dữ quát lên.
"Dám nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với anh Lục đáng kính, Gonzalez tôi sẽ không bao giờ cho phép một kẻ như vậy tồn tại".
"Ra đây".
"Ra đây".
Tất cả mọi người đều quát lớn, nét mặt của ai cũng giận dữ, chỉ hận chưa thể đem kẻ to gan lớn mật kia chém ra thành mấy khúc.
Lúc này, Phùng Tích Phạm đã trốn trong góc từ lâu không khỏi rùng mình.
Khi Lục Hi ném hắn ta xuống dưới chân hai tên thủ lĩnh cướp biển, trong lòng hắn ta vẫn đang nguyền rủa Lục Hi, thề khi thoát khỏi thảm cảnh này thì hắn ta nhất định sẽ bắt Lục Hi chém thành trăm mảnh.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Hi trong nháy mắt đã đánh chết hai tên thủ lĩnh cướp biển, nắm trong tay sống chết của mọi người, hắn ta đã sợ tới mức tè ra quần.
Sau đó, chỉ với một tiếng quát lớn của Lục Hi mà gần một ngàn tên cướp biển đột nhiên nổ tung thành sương máu, sau đó Lục Hi lại chạy loạn trên mặt biển, tay không chống đạn pháo, rồi lại tay không đánh chìm chiến hạm, tất cả những chuyện vừa xảy ra đã khiến hắn ta sợ vỡ mật.
Lúc này hắn ta mới nhận ra mình đã khiêu khích một người không thể khiêu khích, sợ hãi đến mức không thể kiềm chế được.
Vừa nghe thấy Lục Hi muốn tìm mình, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra rất kích động, hắn ta lại sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lộ diện.
Lục Hi chính là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở đây, mọi người nghe thấy có kẻ bất kính với anh Lục thì tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra kẻ to gan lớn mật đó để xử lý.
Dưới sự truy tìm của mọi người, Phùng Tích Phạm nhanh chóng bị bại lộ.
Hai tên vệ sĩ lúng túng nhìn mọi người, phía sau là Phùng Tích Phạm đã tè ướt quần đang run rẩy.
Nhìn đám đông kích động, hai vệ sĩ giật mình thon thót.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm, họ lại đứng trên bờ vực thẳm.