Lục Hi cũng khá tán đồng, A Đóa giống như viên minh châu bị bụi bao phủ, nhưng mình đã phát hiện ra cô ấy thì nhất định sẽ khiến cô ấy tỏa ra ánh hào quang. Một đời người dù làm cái gì, có thể có chút thành tựu thì cũng xem như sống không uổng phí rồi.
Cúp máy không bao lâu, xe taxi đã dừng lại trước cửa trang viên, Lục Hi trả tiền xuống xe.
Đúng lúc đó, Lục Hi phát hiện có một lão giả đứng ven đường đang lẳng lặng nhìn mình.
Lão giả mặt mũi gầy gò, để chòm râu dài trắng như tuyết, lão mặc đồ xanh đi tất trắng, lộ ra vẻ vô cùng lanh lợi.
Lục Hi liếc nhìn rồi đi về phía đình viện.
Lúc này, lão giả bước đến trước mặt Lục Hi, ông ta nhìn anh đầy hứng thú.
“Ông lão à, có chuyện gì không?”, Lục Hi cau mày hỏi.
Lão giả nhìn Lục Hi, trên mặt lộ ra ý cười, ông ta nói: “Không tệ không tệ, lợi hại lắm, ông già đây tự thấy không bằng”.
Nói xong câu này, lão giả đột ngột quay đầu rời đi khiến Lục Hi đầu óc mơ hồ.
Không thể hiểu nổi, anh lắc đầu rồi nhấn chuông cửa.
...
Hai ngày sau.
Hôm nay, lão đại Ôn Thế Hòa của đại phòng dẫn theo hai người đến trang viên lục phòng. Ông ta ở trong phòng lão đại lục phòng Ôn Thế Khiêm bàn bạc một hồi, sau đó bốn người liền đến trước ngôi nhà của Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.
“Ôn Uyển, anh cả tìm em”, Ôn Thế Khiêm đứng ở cửa nói.
Không bao lâu, Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn đi ra, hai người hành lễ với đám người rồi nói: “Anh cả tới rồi, mời vào trong”.
Ông ta gật đầu, dẫn đám người vào nhà.
Bọn họ ngồi trong phòng khách, Ôn Uyển đưa trà nước lên. Lúc này, Lục Viễn Sơn hỏi: “Không biết anh cả đến đây có chuyện gì?”
Ôn Thế Hòa uống một hớp trà mang tính tượng trưng, sau đó nói.
“Viễn Sơn, Uyển à, các em cũng biết anh cả quản việc nội bộ trong gia tộc. Mấy ngày trước gia chủ có lệnh, bảo anh mau chóng tìm ngày tốt để Lục Hi đi tế tổ đổi họ, liệt vào gia phả. Anh thấy hôm nay chính là ngày tốt, chuyện này làm luôn hôm nay, thế nào?”
Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn nghe xong, mặt hai người đều cứng lại.
Một lát sau, Ôn Uyển nói: “Anh cả, không phải em không nể mặt anh, nhưng đứa nhỏ Lục Hi này tính khí khá ương ngạnh, chuyện này trì hoãn một chút được không?”
Nghe thấy lời này của Ôn Uyển, sắc mặt Ôn Thế Hòa liền trầm xuống.
Ôn Thế Khiêm nói với Ôn Uyển.
“Uyển à, gia tộc đang lúc rối ren, em nên lo nghĩ cho đại cục. Mấy ngày gần đây tính khí của gia chủ không tốt. Nếu làm trái với mệnh lệnh của ông ấy, e rằng lục phòng của chúng ta về sau sẽ sống không dễ dàng. Làm không tốt sợ là Lục Hi xảy ra chuyện đấy”.
Lục Viễn Sơn nghe vậy liền vỗ bàn nói: “Ai dám động đến Hi, giết trước rồi nói”.
“Đúng vậy, dám động vào Hi, tôi giết hai người trước đấy”, Ôn Uyển cũng đầy giận dữ.
Lúc này, Ôn Thế Hòa hừ lạnh một tiếng nói: “Các người phải biết đây là mệnh lệnh của gia chủ, không được phép cãi lại. Nếu các người cố tình không chịu, vậy đừng trách người làm anh cả này vô tình”, trong giọng nói của Ôn Thế Khiêm tràn đầy ý tứ uy hiếp.