Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có thể làm giáo quan cho Viêm Long, nhất định phải là người rất kinh khủng. Cho dù là sức mạnh cá nhân hay vị trí thân phận cũng mãi mãi không phải những gì anh ta có thể tưởng tượng được.  

 

Ngay cả cháu trai của chiến thần - đội trưởng Viêm Long cũng cung kính với giáo quan Lục như vậy, người có chút bản lĩnh như mình cũng chỉ là cứt chó thôi.  

 

Đúng lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.  

 

“Tôi gọi cuộc điện thoại này là để giúp đỡ anh, nhắc nhở cho anh biết quân nhân nên có dáng vẻ của quân nhân. Tham gia vào chuyện giang hồ đánh nhau không phải là điều quân nhân nên làm, cho dù anh dùng thân phận gì, điều đầu tiên anh phải nhớ mình chính là một quân nhân tại chức”.  

 

Xích Thủy nghe vậy liền xấu hổ cúi đầu.  

 

Mặc dù anh ta lấy thân phận cá nhân tham gia vào chuyện này, nhưng quân đội có yêu cầu nghiêm khắc đối với quân nhân, trong thời gian tại chức, tuyệt đối không cho phép tham dự sự kiện trong xã hội.  

 

Nói xong, Lục Hi liếc nhìn Xích Mẫu, hắn ta đã phát hiện tình hình không đúng lắm, cả người liền run rẩy.  

 

Lục Hi lại nói.  

 

“Quốc gia đã hủy bỏ chức vị trại chủ rồi, để giữ gìn truyền thống nên đã không hủy bỏ chức vụ của các người, cũng rất khổ sở. Nhưng anh vẫn ỷ vào danh hiệu này hoành hành trong làng xã không một chút kiêng kỵ nào, quả thật đáng ghét”.   

 

Dừng lại một chút, Lục Hi nói tiếp: “Hôm nay, tôi cho anh thêm cơ hội, tự giải quyết chuyện này đi”.  

 

Nói xong, Lục Hi lạnh lùng nhìn Xích Thủy.  

 

Trong lòng Xích Thủy kinh hãi, một lát sau khó lắm mới hạ quyết tâm, anh ta đi đến bên cạnh Xích Mẫu và nói: “Anh họ, xin lỗi”.  

 

“Hả?”  

 

Xích Mẫu còn chưa phản ứng kịp, Xích Thủy liền dùng hai chân đá vào xương bắp chân Xích Mẫu.  

 

Hai tiếng “rắc rắc” vang lên, Xích Mẫu ngã xuống trong tiếng kêu thảm thiết.  

 

Hai bắp chân đã bị đá gãy, lộ ra gốc xương, không ngừng chảy máu.  

 

Xích Mẫu hét thảm thiết lăn lộn trên đất, một đám thuộc hạ nhìn đến trợn tròn mắt.  

 

Lúc này, Xích Thủy cao giọng nói.  

 

“Từ hôm nay các người cút hết về gia tộc cho tôi, phải làm ruộng thì đi làm ruộng, phải đi làm thuê thì đi làm thuê. Nếu kẻ nào dám ỷ thế lực gia tộc và danh tiếng của tôi để gây chuyện bên ngoài, kết cục sẽ như Xích Mẫu”.  

 

Xích Thủy biết anh họ có thể ngang ngược như vậy một nửa là ỷ vào thân phận của anh ta, mặc dù từ trước đến nay mình không ủng hộ hắn ta, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.  

 

Bình thường người có chút quyền thế cũng không dám đắc tội Xích Mẫu, điều này càng khiến hắn ta phách lối hơn, bản thân đã thành vốn liếng của hắn ta.  

 

Nếu là trước kia Xích Thủy đã không hạ được quyết tâm và đủ hung hãn, suy cho cùng anh họ cũng có ơn với mình.  

 

Nhưng bây giờ khác rồi, có nhân vật lớn như vậy chú ý đến bọn họ, anh ta phải kiên quyết cắt đứt tất cả những vọng tưởng của anh họ.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK