Mặc dù ở bên đó cô ta cũng là ngôi sao điện ảnh, nhìn như được người ta tôn kính. Nhưng thật ra ở trong mắt người có tiền chân chính thì cô ta chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Nhưng ở đây thì khác, có được sự ủng hộ của Hoắc Hướng Anh, cô ta có thể nói là hô phong hoán vũ. Một vài ông trùm trong giới ảnh thị cũng phải nhìn sắc mặt cô ta, đâu ai dám ép cô ấy làm gì. Muốn đóng phim thì đóng phim, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không ai dám nói gì.
Mà một người không quen biết lại dám bảo mình đi gặp anh, còn tự gánh lấy hậu quả, nhất định là trò cười. Với thân phận của cô ta bây giờ, ai dám đứng trước mặt nói lời này.
Lập tức cô ta liền tát vệ sĩ một cái bạt tai, đồng thời bảo vệ sĩ đuổi cái người không biết điều này đi. Cô ta đang nói chuyện vui vẻ với hai ông lớn, cũng không muốn tùy tiện bị người khác quấy rầy.
Lúc này, cuối cùng Nhan Phi Hoa đã nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc ở một góc.
Chỉ là cách quá xa, cô không nhìn rõ tướng mạo của người kia.
Cô nhanh chóng lên tiếng chào hỏi với hai người bên cạnh, sau đó chạy về phía góc nơi Lục Hi đứng, vệ sĩ thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.
Nhan Phi Hoa đi tới cách Lục Hi không xa, cuối cùng thấy rõ tướng mạo của anh, trong lòng không khỏi mất mát.
Mặc dù thân hình tướng mạo của hai người gần như giống nhau, nhưng cũng không phải một người, điều này khiến Nhan Phi Hoa đang tràn đầy hy vọng liền cảm thấy vô cùng mất mát trong lòng.
Cô ở Cảng Đài có thể có được đãi ngộ tốt và địa vị như ngày hôm nay đều là người tên Lục Thiên Hành kia mang tới cho cô, còn cô từ khi đến đây thường xuyên tưởng tượng hai người gặp nhau và bắt đầu tình yêu mãnh liệt trong mơ.
Kể từ đó, cô biết trong lòng mình đã không thể chấp nhận người khác, ngày đêm cô mong ngóng có thể gặp lại anh lần nữa.
Nhưng hai nơi cách nhau quá xa, đi lại bất tiện, Lục Thiên Hành là nhân vật giống như thần tiên, là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, cô cũng biết rằng hy vọng không lớn.
Lúc này, Lục Hi cũng nhìn thấy Nhan Phi Hoa, hai người cách nhau không tới mấy mét.
Lục Hi vẫy tay chào hỏi về phía Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa miễn cưỡng cười một tiếng, cô gật đầu với Lục Hi. Mặc dù chắc chắn anh không phải Lục Thiên Hành, nhưng Nhan Phi Hoa vẫn không nhịn được tò mò đi về phía Lục Hi.
Bởi vì cô đã quan sát rất cẩn thận, hai người này quả thật quá giống nhau.
Ngoài trừ tướng mạo khác nhau, bất kể là từ vóc dáng hay thần vận, hai người giống như cùng một khuôn đúc ra, quả thật không tưởng tượng nổi.
Nhan Phi Hoa đi tới trước mặt Lục Hi, cô thành thực nói: “Xin lỗi, vì anh và bạn của tôi rất giống nhau, vì vậy có chút mạo muội qua đây, không làm phiền mọi người chứ?”
Lục Hi cười một tiếng nói: “Đương nhiên không rồi”.
Nhan Phi Hoa vừa nghe giọng nói này liền sợ ngây người.