Lục Hi cũng không gấp gáp, con hung thú đó đến hiện tại vẫn không biết là dạng gì, hơn nữa, trong mọi việc đều phải tuân theo quy tắc, người ta đến trước có quyền lợi hành động trước, anh trước tiên quan sát động tĩnh rồi lại nghĩ cách.
Tuy nhiên cho dù thế nào, anh bắt buộc phải giành được con hung thú này, bất đắc dĩ có thể đưa ra điều kiện trao đổi cùng bọn họ, có đàn tế Long Thần, anh không sợ bọn họ đưa ra bất cứ điều kiện nào.
Vương Thế Tân thấy Lục Hi không ôm ý tranh cướp cũng không nói gì nhiều thêm, mà quay sang nói với ông lão ở phía đối diện.
“Tông sư Lâm, ông xem, là chúng tôi tới trước, ông có thể cho thế hệ trẻ một cơ hội không?”
Lúc này ông lão không nói tiếng nào mà khoanh tay đứng nhìn một cách đầy cao ngạo.
Nhưng một người trung niên phía sau ông ta lại tiến lên trước một bước mở lời: “Tông sư đã có mặt ở đây, nào có đạo lý phải nhường cho mấy người”.
Vương Thế Tân cũng có chút đau đầu, sau khi ông ta nhận được tin tức này lập tức dày công chuẩn bị một phen rồi đuổi tới đây.
Ông ta dậm chân tại cảnh giới Tiên Thiên này đã lâu, vẫn luôn chật vật không thể đột phá, dường như đã không còn khả năng bước vào cảnh giới tông sư nữa, nhưng sau khi hay tin liền vui mừng khôn xiết.
Nếu có thể săn giết thứ này, nói không chừng dựa vào sức mạnh của hung thú có thể giúp bản thân phá vỡ rào cản của cảnh giới Tiên Thiên, trở thành tông sư của cả một thế hệ cũng có khả năng.
Nhưng ông ta cũng nghe ngóng được lượng người trong giang hồ lui tới không ít nhưng chỉ nhận lại kết cục thương vong thảm hại. Ông ta liền tập hợp người có năng lực trong gia tộc thành một nhóm, đồng thời còn âm thầm mua một lô vũ khí hiện đại, quyết tâm giành thắng lợi.
Nhưng vừa đến nơi chưa được bao lâu, nhà họ Lâm, gia tộc võ đạo đứng đầu của tỉnh Tây Bắc cũng đuổi tới, cao thủ tông sư Lâm Tiêu đích thân dẫn đội.
Đối mặt với gia tộc võ đạo đứng số một Tây Bắc, với cao thủ tông sư, cho dù là ông ta tới trước cũng không dám sơ suất, chỉ đành trưng cầu ý kiến của đối phương.
Nhưng người nhà họ Lâm lại không có chút biểu hiện của sự nhượng bộ, khiến ông ta trong chốc lát rơi vào rối rắm.
Theo thể lệ, ông ta đến trước nên là do ông ta hành động trước, ông ta thất bại mới tới lượt người tiếp theo.
Nhưng nhà họ Lâm lại tồn tại một tông sư, thân phận cùng thực lực này cứng rắn đè ép ông ta, ông ta cũng không dám cương quyết như cách đối xử với Lục Hi vừa rồi.
Người ta nói không nhường, ông ta thực sự không có cách nào ép buộc.
Nhưng chuyện này liên quan đến việc ông ta có thể thăng cấp lên tông sư hay không, nếu cứ như vậy từ bỏ thực sự trong lòng ông ta không cam tâm.
Ngay tại khi ông ta còn đang lúng túng, lại nghe thấy Lâm Tiêu nói.
“Không được vô lễ, nếu người ta đã tới trước, đương nhiên là phải để họ ra tay trước, người trong giang hồ như chúng ta vẫn phải tuân thủ quy củ".
"Vâng”.
Người đàn ông trung niên bị Lâm Tiêu nói như vậy lập tức lui về phía sau.
Vương Thế Tân nghe vậy liền vui sướng khôn tả, chắp tay vái Lâm Tiêu: “Cảm ơn tông sư Lâm đã nhượng bộ”.
Lâm Tiêu mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ khá bao dung.
Vương Thế Tân lúc này mới quay lại nói với mấy người phía sau: “Mở hộp chuẩn bị hành động”.
Lục Hi nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu.
Vương Thế Tân đối với anh không hề khách sáo, trực tiếp lên tiếng nói rằng bản thân tới trước, đối với tông sư lại nơm nớp lo sợ, còn muốn người ta mở lời cho phép ông ta mới dám hành động, thế gian này đúng là kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng mà.
Lúc này người nhà họ Vương mới mở ra mấy hộp gỗ kia, toàn bộ bên trong vậy mà đều là lựu đạn, những quả lựu đạn này nhìn có vẻ hơi thô sơ và không đạt tiêu chuẩn, nhưng có thể thu mua được nhiều như vậy thực sự cũng không đơn giản.
Vương Thế Tân cùng con em trong gia tộc bỏ những quả lựu đạn này vào ba lô đã chuẩn bị trước đó, đeo lên lưng rồi đi tới cửa hang tối đen kia.
Vào giây phút tiến vào kia, Vương Thế Tân lại quay người, chắp tay nói với Lâm Tiêu.