Lục Hi thấy Nhan Phi Hoa bắt đầu gọi điện thoại, anh liền đè nén hỏa khí trong lòng xuống, không nói gì nữa.
Suy cho cùng nhà họ Ôn là nhà cậu của mẹ anh, cứ trở mặt như vậy, về sau sẽ khó ăn nói với mẹ. Mặc dù bọn họ không có trách nhiệm dưỡng dục mình, nhưng suy cho cùng vẫn là bố mẹ anh, một giọt máu đào hơn ao nước lã, náo loạn quá cũng không tốt.
Lúc này Nhan Phi Hoa đã kết nối được với điện thoại của Hoắc Hướng Anh.
“Alo, ông Hoắc?”
“Phi Hoa à, sao thế, công việc tuyên truyền phim điện ảnh thế nào rồi?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Hướng Anh.
Nhan Phi Hoa lập tức nói: “Công việc rất thuận lợi, hơn nữa tôi vừa gặp được anh Lục ở đây”.
“Thật sao, vậy thì tốt quá, hai người cứ trò chuyện đi, thay tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến anh Lục”, Hoắc Hướng Anh vui vẻ nói.
Ông ta có nhận thức sâu sắc với năng lực của Lục Hi, lần trước anh còn truyền cho ông ta bộ tâm pháp.
Hoắc Hướng Anh kiên trì tu luyện, tinh thần càng ngày càng tốt, thân thể cũng khỏe hơn so với trước kia, lại có chút cảm giác của thời còn trẻ.
Bây giờ Hoắc Hướng Anh đã đối đãi với Lục Hi như thần tiên, nghe thấy tin tức của anh, đương nhiên là ông ta vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải sợ anh Lục chê Hoắc Hướng Anh cản trở công việc, ông ta còn muốn trò chuyện với Lục Hi một lúc rồi.
Lúc này, Nhan Phi Hoa lại nói: “Ông Hoắc, anh Lục muốn dẫn tôi đi nói chuyện, nhưng vệ sĩ và trợ lý không cho đi, người nhà họ Ôn cũng vậy, thiếu chút nữa đã đánh nhau”.
“Cái gì?”
Hoắc Hướng Anh nghe xong liền giận dữ, ông ta thầm mắng vệ sĩ và trợ lý của Nhan Phi Hoa là đồ óc heo, bọn họ dám đắc tội với anh Lục?
Cả nhà họ Ôn nữa, lại còn muốn ra tay với Lục Hi, sợ là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tuy rằng nhà họ Ôn cây lớn cắm sâu, nhưng ở trước mặt anh Lục thần tiên thì chả là cái rắm gì.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh trầm giọng nói: “Cô đưa điện thoại cho người nhà họ Ôn”.
“Dạ, ông Hoắc”.
Nhan Phi Hoa đưa điện thoại đến trước mặt Ôn Tôn Nguyên, cô nói: “Ông Hoắc bảo ông nghe điện thoại”.
Ôn Tôn Nguyên cầm lấy, alo một tiếng.
Ở trước mặt ông trùm thế hệ trước như Hoắc Hướng Anh, Ôn Tôn Nguyên cũng không dám càn rỡ.
“Ông là vị kia của nhà họ Ôn?”, Hoắc Hướng Anh trầm giọng hỏi.
“Tôi là Ôn Tôn Nguyên, ông Hoắc có điều gì dặn dò?”
“Tôi nói cho ông biết, Nhan Phi Hoa là bạn tốt của anh Lục, anh ấy muốn đưa Nhan Phi Hoa đi đâu cũng được, các ông không cần để ý”.
Nghe thấy lời này của Hoắc Hướng Anh, Ôn Tôn Nguyên cau mày nói: “Có những lời này của ông thì tôi yên tâm rồi, chuyện này tôi cũng không quan tâm nữa”.
Nếu Hoắc Hướng Anh bày tỏ không có vấn đề, Ôn Tôn Nguyên cũng không có ý kiến gì, dù sao thì Lục Hi cũng là một tông sư, trở mặt với anh cũng không có giá trị.