Lục Hi quay đầu quan sát cái tên cường hào này.
Tuổi tác của gã cũng không hơn mình là mấy, chỉ khoảng hai mấy tuổi, để đầu mang phong cách rock, đeo cặp kính màu xanh băng.
Trên người mặc đồ hiệu Armani, cổ đeo sợi dây chuyền vàng nhìn có vẻ nặng mấy cân, tay còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex vàng. Trên bàn tay thô và ngắn có tám chiếc nhẫn vàng lớn sáng loáng. Gã hai tay chống nạnh nhìn Lục Hi.
“Một tên dế nhũi nhà giàu mới nổi”, trong lòng Lục Hi ca ngợi một tiếng.
Tên này có thể xem như hạng nhà giàu mới nổi, thích khoe khoang ở mức cao nhất. Bất kỳ ai vừa nhìn cũng sẽ nói một tiếng: con bà nó nhiều tiền thế.
Tên nhà giàu mới nổi phi chính thống ở nông thôn này vừa thấy Lục Hi nhìn mình, gã liền cao ngạo nói: “Thằng nhãi, nhường phòng cho tao, tao trả giá gấp đôi”.
Lục Hi âm thầm lắc đầu, anh nói: “Khách sạn không phải có cả đống hả, sao anh cứ phải ở đây?”
“Đùa à”, tên nhà giàu mới nổi này kiêu ngạo nói: “Từ trước đến nay Vương Bá Hổ tao đi tới đâu cũng đều ở khách sạn tốt nhất, chỗ khác có thể xứng với thân phận của tao sao?”
Lục Hi nín cười hỏi: “Dám hỏi anh có thân phận gì?”
Lúc này, một tên đàn ông cao to đằng sau Vương Bá Hổ nói: “Cậu chủ nhà tôi là con trai của lão Vương vua than đá giàu nhất tỉnh Tây Sơn, biết nhà họ Vương ở Tây Sơn không?”
“Thì ra là như vậy, nhà họ Vương ở Tây Sơn tiếng tăm lừng lẫy, ai mà không biết chứ”, Lục Hi cười nói.
Lão Vương nhà họ Vương ở Tây Sơn vốn có tiếng tăm là vua than đá, nhà giàu nhất tỉnh Tây Sơn, khối lượng tài sản hơn bảy mươi tỷ, ông ta thường xuyên xuất hiện trên các kênh tài chính và báo chí, thật sự không ai không biết.
Mà tên đàn ông cường tráng này cũng đã là cao thủ tiên thiên hậu kỳ, cao thủ như vậy lại làm vệ sĩ cho người ta, không phải giá trên trời thì không mời nổi.
Hơn nữa Lục Hi cũng nhận ra người đẹp bên cạnh Vương Bá Hổ là một ngôi sao điện ảnh tuyến ba, nghe nói gần đây có một bộ phim lớn sắp chiếu, người đẹp này là nữ chính số một, xem ra Vương Bá Hổ đã chuẩn bị nâng đỡ cô ta.
Hai điều này đủ để nhìn ra nhà họ Vương ở Tây Sơn này đúng là có tiền, còn không phải có tiền bình thường, mà là loại tiêu mãi không hết.
Lúc này, Vương Bá Hổ nói: “Biết thì tốt, thế này đi, cho mày một trăm ngàn, lập tức đi cho tao”.
Vương Bá Hổ ngạo mạn nói.
Ngôi sao điện ảnh tuyến ba Lưu Lộ Lộ ở bên cạnh rúc vào bả vai Vương Bá Hổ, cô ta yêu kiều nói: “Em chỉ thích dáng vẻ hào phóng tiêu tiền như nước của cậu Vương thôi, quả thực là quá đẹp trai”.
“Đây đã là gì, anh đây có tiền, điều kiện đều đặt vào đây, không còn cách nào khác”, Vương Bá Hổ cười ha ha nói.
Hai người này kẻ xướng người họa nhìn Lục Hi như kẻ ngốc, một lát sau, Lục Hi mới lên tiếng: “Xin lỗi, tôi cần nghỉ ngơi, hay là các người tìm chỗ khác đi”.
Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi, bây giờ anh không thiếu một trăm ngàn, anh cũng không muốn giằng co, chỉ muốn ngủ sớm một chút để ngày mai tham gia buổi đấu giá.
Lúc này, Vương Bá Hổ quát lên: “Đứng lại”.
Lục Hi xoay người, anh nhìn Vương Bá Hổ chậm rãi rồi nói: “Còn có chuyện gì?”
Lục Hi đã có chút không nhịn được, nếu tên Vương Bá Hổ này lại muốn dây dưa, Lục Hi không ngại dạy dỗ gã.