Hoàng Chân đi trên mặt hồ như đi trên mặt đất vậy, bước từng bước thong dong tới hòn đảo giữa hồ, đến cả một chút gợn sóng cũng không có.
Tiếc rằng cảnh tượng kinh hãi thế tục này lại không có khán giả.
Tới hòn đảo nổi giữa hồ, Hoàng Chân chậm rãi bước tới đình Lang Nha, ngồi xuống ghế đá, hai tay rụt vào trong tay áo, nhắm mắt lại.
Lúc này đây, hai luồng chân khí hùng hậu từ hai chân của Hoàng Chân rót vào trong hồ, quấn lấy nhau, khuấy động đáy hồ lên.
Hai luồng chân khí khuấy động nước hồ từ dưới đáy, dần dần hình thành nên một con giao long va đụng lung tung dưới đáy hồ.
Các loài cá trong lòng hồ vì con giao này mà bật nhảy tứ tán, chỉ trong chốc lát, con thủy giao đã lượn hết một vòng dưới đáy hồ.
Sau khi thị sát đáy hồ xong, thủy giao tới nơi trung tâm của đáy hồ, lượn vòng theo chiều kim đồng hồ.
Chẳng bao lâu sau, mặt hồ bắt đầu chuyển động.
Dần dần, nước hồ chuyển động càng lúc càng mạnh mẽ hơn, mặt hồ vốn bình lặng bỗng từ từ dâng cao lên hơn ba trượng, vọt lên khỏi bờ, đồng thời xoay vòng rất nhanh, hình thành nên một kỳ quan.
Chốc lát nữa, nước hồ dần dần rơi xuống, sau cùng mặt hồ bình lặng trở lại, trong suốt quá trình này, không có một giọt nước nào tràn ra khỏi bờ.
Hoàng Chân chậm rãi mở mắt, trên gương mặt yêu dị lộ ra một nụ cười, bây giờ hắn ta và nước hồ đã hòa vào làm một.
Kẻ kinh tài tuyệt diễm như hắn ta chỉ mới nhìn thấy Lục Hi đã biết anh không phải chỉ là một cao thủ thông thường.
Tuy không thể nói rõ Lục Hi đặc biệt ở chỗ nào, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sự phi phàm của Lục Hi.
Thế nhưng vậy thì đã sao, bất kể là ai, bất luận kẻ đó phi phàm đến mức nào, sau cùng vẫn sẽ chết trong tay hắn ta. Mà người đã chết thì chẳng còn là gì nữa.
Ở nơi này, hắn ta đã bày sẵn một sát trận cho Lục Hi, dùng thực lực của mình để đặt nền móng cho ngày quật khởi của nhà họ Hoàng.
Hắn ta muốn nói với người trong thiên hạ, tông sư chẳng có gì ghê gớm lắm, cảnh giới tiên thiên cũng có thể vô địch.
Dần dần, Hoàng Chân tiếp tục nhắm mắt lại, dường như rơi vào giấc ngủ ở nơi sâu thẳm, mà hai luồng chân khí dưới chân vẫn không ngừng rót vào trong hồ nước, lao tới đâm lui trong hồ nước như con thoi.
…
Mà lúc này đây, ở biệt thự số một đại viện tỉnh ủy, nhìn Vân Thắng Quốc đã ngủ say, Mục Duy Trân dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Qua hồi lâu, bà ta ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách, cầm điện thoại lên gọi đi.
Chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối.
“A lô, chào dì Mục”.
“Dương Quân à, gần đây cháu thế nào rồi, sức khỏe ông nội cháu vẫn ổn chứ?”, Mục Duy Trân dịu giọng hỏi.
“Cháu và ông nội đều ổn, cảm ơn dì Mục đã quan tâm”, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm đục.
“Thế thì tốt. Dương Quân à, không phải cháu thích xem đánh nhau sao, nghe nói ngày kia có quyết đấu của cao thủ tiên thiên gì đó bên thành phố Tây Kinh, cháu có hứng thú không”.
“Dì Mục à, sao đột nhiên nhớ ra bảo cháu đi xem quyết đấu trên giang hồ thế?”