Mạnh Trường Giang lại gào lên thảm thiết.
Đám gái tiếp rượu đều sợ hãi gào lên, người nhát gan còn nôn ra một bãi.
Vương Hiểu Du bịt mắt, cả người run rẩy không thôi.
Ngụy Văn Bách sắp kết nối điện thoại liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra đám người này không hề sợ gã. Như vậy thì gã cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của mình, nhất là Trần Lôi, kẻ dám công khai trở mặt với gã. Không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn ta lại nghĩ rằng bản thân mình là đại ca lớn nhất ở thành phố Bảo Phong này rồi, chẳng còn xem ai ra gì nữa.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"Xin chào, cục trưởng Trương".
"Ồ, giám đốc Ngụy, có chuyện gì vậy?", giọng của Trương Vệ Minh, cục trưởng cục công an thành phố vang lên trong điện thoại.
“Ông Trương, tôi đang gặp rắc rối ở khách sạn Tinh Huy, ông có thể đưa người tới giải quyết một chút không”, Ngụy Văn Bách nói một cách chắc nịch.
Cả hai người đều là người làm việc nhà nước, bình thường hỗ trợ nhau không ít, theo Ngụy Văn Bách thì chút việc nhỏ nhặt này chắc chắn ông Trương sẽ đồng ý không chút do dự.
Không ngờ, Trương Vệ Minh trầm mặc một lúc rồi lại nói.
“Giám đốc Ngụy, tôi mới vừa nhận được mệnh lệnh của bí thư Trương, ở dưới lầu khách sạn Tinh Huy đã bị giới nghiêm, bí thư Trương nói có một ông lớn đang làm việc ở bên trong, chúng tôi phải chuẩn bị tình huống ứng phó đột xuất, còn phải cam đoan ông lớn đó được an toàn. Hơn nữa, đích thân bí thư Trương đã chỉ huy chuyện này. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ, muốn nhận điện thoại cũng phải viện cớ ra ngoài. Nếu như giám đốc Ngụy cũng đang ở khách sạng Tinh Huy thì tự chú ý đi”.
Trương Vệ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngụy Văn Bách hoàn toàn sững sờ, lời nói của Trương Vệ Minh như sét đánh ngang tai.
"Một ông lớn đang làm việc tại Tinh Huy, đích thân bí thư Trương chỉ đạo bảo vệ".
Xâu chuỗi lại tất cả những việc này khiến cho Ngụy Văn Bách sợ hãi khôn cùng, bất giác cảm nhận được bản thân đã gặp phải phiền toái lớn.
Có thể khiến cho bí thư Trương đích thân tới bảo vệ thì ông lớn đó chắc chắn phải là một nhân vật hết sức khó lường, tối thiểu cũng phải có cấp bậc cao hơn bí thư Trương.
Lúc này gã mới kinh hãi liếc nhìn mấy người Lục Hi, gã dường như đã nhận ra ông lớn kia chắc chắn nằm trong số ba người này.
Cho dù không biết người đó là ai nhưng bây giờ gã đã không còn có gan để xúc phạm bất kỳ ai trong ba người này nữa. Chỉ cần ông lớn đó nói vài câu trước mặt bí thư Trương thì gã xong đời.
"Mọi... mọi người, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến tôi. Mọi người muốn làm gì thì cứ tự nhiên".
Nói xong, Ngụy Văn Bách liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không còn dám vênh váo như vừa nãy nữa.
Thấy Ngụy Văn Bách biết điều, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng không để ý đến gã nữa, chỉ nhìn Mạnh Trường Giang đang rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này, Mạnh Trường Giang thấy Ngụy Văn Bách đột nhiên đổi thái độ thì mới ý thức được ba người vừa tới đây có thực lực không tầm thường, không phải là những người mà gã có thể chống lại, nếu như gã cứ tiếp tục cứng miệng thì có khi còn phải bỏ mạng ở đây.
Mạnh Trường Giang ngay lập tức hét lớn: "Tôi nói tôi nói, tôi đã lừa của Trần Binh sáu triệu, tôi nhận tội".
Lục Hi vừa nghe vậy thì liền cười lạnh nói: "Ông đây còn tưởng mày cứng đầu thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thừa nhận rồi sao? Mày mau ngoan ngoãn nôn tiền ra thì có khi tao còn chừa cho mày đường sống".