Lục Hi cũng không khách khí với gã, nếu có người mời khách, cớ sao mà không làm, vậy nên anh cũng cứ ăn thôi.
Cứ như vậy ăn từ đêm khuya đến lúc rạng sáng, cuối cùng Lục Hi cũng ăn hết một lượt trên con đường này.
Tại nhà Tri Vị Quan, Lục Hi ăn một chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng, anh nói: “Hôm nay đến đây thôi, buổi trưa còn có việc, sắp sáng rồi”.
Vương Bá Hổ lắc đầu nói: “Đại ca đã ăn no chưa?”
Lục Hi chép miệng đáp: “Tạm được, no bảy phần rồi, vừa vặn”.
“No bảy phần? Đại ca, anh biết mình ăn bao nhiêu đồ rồi không”, Vương Bá Hổ sợ hãi kêu.
Gã cũng được coi là giàu có và hiểu biết, nhưng sức ăn của Lục Hi vẫn khiến gã kinh hãi.
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Chuyện nhỏ mà thôi, cảm ơn đã tiếp đãi, chúng ta tạm biệt từ đây”.
Lục Hi chắp tay, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Vương Bá Hổ, anh thản nhiên đi ra cuối đường bắt xe về khách sạn.
Về đến khách sạn, Lục Hi tính toán chút thời gian, sau đó nằm xuống ngủ.
Mười giờ sáng, Lục Hi tỉnh lại đúng giờ, đồ đêm qua ăn anh đã tiêu hóa hết sạch.
Anh rửa mặt rồi đi ra tiệm ăn sáng ngoài cửa khách sạn, ăn một bữa xong, anh gọi xe chạy thẳng đến vườn rừng Phong Hà nổi danh nhất thành phố Châu Hàng.
Vườn Phong Hà còn có biệt danh khác là Ôn Trang.
Vườn Phong Hà được xây vào năm Quang Tự, chưa xây xong đã được tổ tiên nhà họ Ôn khi đó mua lại.
Sau đó, nhà họ Ôn cho xây dựng rầm rộ, hao phí tiền của, xây dựng vườn Phong Hà thành khu vườn rừng lớn số một Giang Triết, rực rỡ có một không hai.
Cũng bởi vì như vậy, sau đó vườn Phong Hà luôn được mọi người gọi là Ôn Trang.
Hơn nửa tiếng sau, đến cửa Ôn Trang, Lục Hi xuống xe.
Chỉ thấy có cửa lầu xây từ đá xanh, cửa lầu cũng không lớn, nhìn không dễ thấy chút nào, nhưng câu đối trên cửa lầu kia người trong ngành vừa nhìn liền biết có giá trị ngàn vàng.
Lục Hi tiến lên, có hai người trung niên mặc áo trong màu xanh đứng trước cửa, bọn họ lễ phép ngăn Lục Hi lại rồi nói: “Thưa anh, nơi này là chỗ tư nhân, không mở cho bên ngoài”.
Lục Hi cười một tiếng đáp: “Tôi là Lục Hi ở Tây Kinh tới tham dự buổi đấu giá”.
Hai người nghe xong lập tức cho đi.
Trước đó mấy ngày, người tham gia buổi đấu giá đều đã ghi danh trên mạng, hai người bọn họ phụ trách tiếp đãi, danh sách nhân viên đã đọc thuộc làu, vừa nghe đến tên này, bọn họ liền biết anh đã đăng ký rồi, vậy nên không chút do dự cho đi.
Lục Hi đi vào Ôn Trang, chỉ thấy đường quanh co hẻo lánh, cây rừng rợp bóng, đá và nước chồng lên nhau, nước đá tương phản.
Còn có lối kiến trúc trang nhã giản dị, bố trí tự do, trong lành tự nhiên, xinh xắn tỉ mỉ, yên tĩnh mát mẻ, lầu các nhỏ gần dòng chảy, tường màu xanh mang vẻ thanh đạm và nét chấm phá của phương nam.
Lục Hi đi lững thững thưởng thức phong cảnh bên trong, không bao lâu thì tới bên bờ hồ.