Theo đánh giá của Vương Bính Lâm, một kẻ quê mùa như Lục Hi thì có thể gặp được người thân thuộc nào ở đây, trừ khi là muốn ngắm minh tinh, tham gia náo nhiệt.
Nhưng thân phận của những người đó đều không tầm thường, nếu đắc tội với ai đó sẽ thực sự rất rắc rối.
Mắt thấy Trương Ngọc Kỳ gần như sắp mắc câu, tuyệt đối không thể để tên nhà quê này gây thêm phiền toái phá hỏng chuyện tốt của bản thân.
Lục Hi nghe vậy nhíu mày đáp: “Tôi có người quen ở đây thì có gì kỳ quái sao?”
Vương Bính Lâm nghe được lập tức bật cười: “Cậu còn thực sự dám khoác lác, cậu quen biết ai nói tôi nghe xem”.
Lời nói của Lục Hi, Vương Bính Lâm một chữ cũng không tin.
Lục Hi nhìn ông ta chậm rãi nói: “Thần Hi Quân, Nhan Phi Hoa, Hoắc Hướng Anh, tôi chỉ biết ba người này”.
Theo từng chữ anh phun ra, Vương Bính Lâm cũng không nhịn được mà phá lên cười.
Thần Hi Quân cùng Nhan Phi Hoa, hai người này là nhân vật được Hoắc Hướng Anh nâng đỡ, người trong giới điện ảnh không ai không biết, không ai không hiểu.
Cả hai đều đã lần lượt tham gia diễn xuất một bộ phim, kinh phí đầu tư lên tới con số hàng trăm triệu, đều có tiếng là ngọc nữ số một màn ảnh, chỉ đợi quay phim xong, sau khi phát hành ra thị trường lập tức sẽ trở thành những nhân vật nức tiếng rồi.
Trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, hai người họ sớm đã nhận được đãi ngộ của siêu sao tuyến một, phải biết rằng những tài năng được Hoắc Hướng Anh bồi dưỡng trọng điểm đều được đánh giá cao.
Mà Hoắc Hướng Anh càng là ông trùm vô hình tại Cảng Đài, thế giới ngầm cùng chính giới đều thông thuộc, là người có thân phận địa vị vô cùng cao quý, tên quê mùa này vậy mà dám nói ra mình quen biết ba người họ, Vương Bính Lâm quả thực cười tới rớt răng.
Sau khi thỏa chí cười xong, ông ta mới khinh thường nói với Lục Hi: “Nếu cậu quen ba người họ thì tôi liền ăn phân cho cậu xem”.
Lục Hi nghe được lời này của Vương Bính Lâm lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ông muốn ăn thì tôi bây giờ cũng không lấy ra được mà”.
“Cậu!”
Thấy Lục Hi vậy mà dám nói chuyện với bản thân như vậy, Vương Bính Lâm tức khắc bùng nổ cơn giận.
Tuy rằng ông ta không xen được lời cùng những ông lớn kia nhưng một tên nhà quê giả dạng vệ sĩ không đáng để mắt tới này cũng không coi ông ta ra gì thì thật đáng hận, chức danh giám đốc điều hành giải trí Lôi Đình của ông ta cũng không phải là giả.
“Nhãi con, nói chuyện phải chú ý một chút, nếu không phải nể mặt cô Trương thì hiện tại tôi đã kêu người đánh gãy chân cậu rồi”, Vương Bính Lâm lạnh lùng nói.
“Tôi không tin”, Lục Hi lười biếng đáp.
Ba chữ này lập tức khiến cả người Vương Bính Lâm gần như nghẹt thở mà ngất đi.
Một lúc sau, Vương Bính Lâm mới hòa hoãn lại quay sang nói với Trương Ngọc Kỳ: “Cô Trương, tên vệ sĩ này của cô xấc xược như vậy, xem ra chúng ta không có cơ hội hợp tác nữa rồi”.
Vương Bính Lâm nhìn ra được Trương Ngọc Kỳ rất hy vọng được làm quen với ông ta, trước tiên để cô ta loại bỏ tên nhóc nhà quê này tránh làm hỏng việc tốt của ông ta, đợi bản thân thuận lợi chiếm được người đẹp lại cho tên nhóc này một bài học sau.