Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chẳng bao lâu sau, máy bay hạ cánh, đám đông lục tục đi xuống.  

 

Bởi vì nguyên nhân công việc, Ngư Bạch không thể rời đi trước. Lục Hi chào hỏi cô ta rồi nhắn rằng anh sẽ đợi cô ta ở phòng chờ, Ngư Bạch gật đầu đầy cảm kích.  

 

Không cần biết Lục Hi có thể giúp được gì hay không, tâm ý của anh đã đủ khiến cô ta cảm động rồi.  

 

Đôi vợ chồng kia xuống máy bay vẫn không quên trợn mắt lườm Ngư Bạch, ánh mắt lộ rõ vẻ uy hiếp.  

 

Ngư Bạch chỉ có thể cười khổ.  

 

Lục Hi tới phòng chờ bay, lôi điện thoại ra gọi cho Vân Thắng Quốc.  

 

Bấy giờ Vân Thắng Quốc đang thị sát một dự án trong quá trình thi công, thư ký đột nhiên chạy tới, vội vàng nói nhỏ bên tai ông ta: “Có điện thoại của cậu Lục”.  

 

Vân Thắng Quốc từng dặn rằng, chỉ cần là điện thoại của cậu Lục thì bất kể lúc nào cũng phải bắt máy nghe.  

 

Vừa nghe vậy, Vân Thắng Quốc lập tức nhận cuộc gọi.  

 

“A lô, cậu Lục”.  

 

“Ừm, bí thư Vân, tôi đang ở sân bay Tây Kinh, làm phiền ông qua đây đón một chuyến nhé”.  

 

Vân Thắng Quốc nghe thấy mà thoáng sững người, sau đó đáp ngay: “Vâng cậu Lục, tôi sẽ đến ngay”.  

 

Vân Thắng Quốc sống lâu trong quan trường nên rất biết đoán ý.  

 

Cậu Lục trước nay thích khiêm tốn, mấy thứ rình rang như đón rước ở sân bay trước nay sẽ không được sắp xếp đặc biệt.  

 

Huống hồ, thông thường đưa đón ở sân bay sẽ được chuẩn bị trước, làm gì có ai tới sân bay rồi mới thông báo cho người đi đón, rõ ràng trong chuyện này có vấn đề.  

 

Vân Thắng Quốc lập tức thu xếp công việc, báo rằng mình có việc gấp, dẫn theo hai thư ký và nhân viên bảo vệ ngồi đủ một xe, bỏ lại đám quan chức lớn nhỏ, lập tức chạy tới sân bay.  

 

Nhóm quan chức thấy Vân Thắng Quốc vội vội vàng vàng bỏ đi mà chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.  

 

Lúc này, ở sân bay, Ngư Bạch đã tiễn hết tất cả hành khách xuống mặt đất, theo quy định, họ cũng có thể xuống máy bay nghỉ ngơi, đợi chuyến bay sau.  

 

Ngư Bạch xuống máy bay nhưng không tới phòng nghỉ mà chuyển hướng sang phòng chờ, bởi vì Lục Hi đang đợi cô ta ở đó.  

 

Tới bên cạnh Lục Hi, Ngư Bạch miễn cưỡng tỏ ra tươi tỉnh, nói với anh: “Cảm ơn anh nhé”.  

 

“Không sao, tôi cũng không ưa nổi hai vợ chồng đó, thứ gì không biết”, Lục Hi mỉm cười đáp.  

 

Đúng vào lúc này, mấy cảnh sát của sân bay đi về phía Ngư Bạch và Lục Hi.  

 

Lục Hi khẽ nhíu mày.  

 

Ngư Bạch trông thấy biểu cảm của Lục Hi, quay đầu nhìn lại, đành thở dài một tiếng.  

 

Mấy người kia tới bên cạnh Ngư Bạch, nhìn cô ta và hỏi: “Cô là Ngư Bạch?”  



Ngư Bạch gật đầu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK