Mà Tư Không Trích Tinh lại đi đến trước mặt Lưu Diệu, cười ha ha nói: “Sao thế, bất ngờ lắm đúng không, tao cũng rất bất ngờ, vậy mà lại bị rơi vào bẫy của mày”.
Nói rồi, Tư Không Trích Tinh hung hăng đạp một cước vào ngực Lưu Diệu.
Lưu Diệu thảm thiết kêu lên một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Được rồi, đừng làm chết hắn, vẫn còn nhà tù và món nợ năm trăm triệu đang đợi hắn, nếu hắn chết rồi thì dễ dàng cho hắn quá”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Tư Không Trích Tinh nghe thấy những lời này của Lục Hi, quay lại bên cạnh Lục Hi với vẻ không cam lòng.
Lúc này, miệng Lưu Diệu đầy máu, không thể tin được nhìn Lục Hi và những người khác, lúc này hắn mới nhận ra ngay từ đầu dường như đã rơi vào một cái bẫy rất lớn.
Nhưng lúc này mọi thứ đều đã muộn rồi, Lục Hi từ bỏ cuộc đua, hắn không còn gì cả, còn nợ một số tiền khổng lồ, bên đó còn con đàn bà Diêu Na đang đợi hắn, lúc này trong lòng Lưu Diệu vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, Lương Bách Hiếu đi tới, lạnh lùng nói với Lưu Diệu: “Năm trăm triệu nợ nhà họ Lương tao, tiền lãi mỗi tháng là năm mươi triệu, nếu không trả được, cứ đợi đi sẽ có người tìm mày”.
Nói xong, Lương Bách Hiếu xoay người lại nói với Lục Hi: “Anh Lục, gia chủ của chúng tôi muốn gặp anh, không biết anh có thể gặp mặt không?”
“Đương nhiên có thể, đây là địa bàn của tông sư Lương, việc này các anh cũng đã giúp đỡ rất nhiều, tôi cũng nên đi cảm ơn một chút”.
Lục Hi cười nói.
Lương Bách Hiếu nghe thấy vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng nói: “Mời mời mời”.
Sau đó, Lục Hi và những người khác lên xe rời đi.
Lưu Diệu nghe thấy những lời không chút che giấu của nhóm người Lục Hi, hắn lại phun ra một ngụm máu, đúng là một sự sỉ nhục trắng trợn.
“Tôi lừa anh đó, anh có thể làm gì được?”
Đây chính là điều mà nhóm người Lục Hi bày tỏ, nhưng Lưu Diệu lại không thể làm được gì, nhà họ Lương, hắn vĩnh viễn không thể chọc đến được.
Mà hắn nghĩ đến việc mỗi tháng phải trả năm mươi triệu tiền lãi, một ngụm máu tươi lại phun xa đến mấy mét.
Còn Lục Hi và những người khác, dưới sự dẫn đường của Vương Bá Hổ và Lương Bách Hiếu, đã đến phòng tiếp khách của tòa nhà văn phòng.
Lương Thông mặc quần áo chỉnh tề đợi ở trong đã lâu, Lục Hi vừa ra khỏi thang máy, Lương Thông đã nhiệt tình đón tiếp, chào hỏi nói: “Đại tông sư Lục, Lương Thông ở Tây Sơn xin cung nghênh cậu”.
“Tông sư Lương đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là cậu Lục là được”, Lục Hi cười nói.
Lương Thông nghe thấy vậy cũng cười nói: “Như này cũng tốt, thân thiết hơn”.
Sau đó, hai người ngồi xuống ghế sofa, những người còn lại chỉ còn cách đứng.
Chỉ thấy Lương Bách Hiếu và Vương Bá Hổ mỗi người bưng một tách trà đến đặt trước mặt hai người, lúc này Lục Hi nói: “Tông sư Lương, Diêu Na đó, tình hình bây giờ thế nào?”