Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Phù Đồ sửng sốt, sau đó nói: “Được, anh Lục, tôi tới ngay”.  

 

Ngay sau đó Lục Hi cúp máy, anh nhìn đám người Tôn Thiếu Dương rồi nói: “Chờ đi, lát nữa đến”.  

 

Tôn Thiếu Dương nhìn Lục Hi, hồi lâu hắn ta mới lên tiếng: “Thằng nhãi, nếu mày dám đùa giỡn tao, cẩn thận mày không chịu nổi đâu, anh Hạo hoành hành ở đây, vào tay anh ấy thì chính là tàn phế”.  

 

Lục Hi cười một tiếng nói: “Sao hả, sợ rồi?”  

 

“Ông đây sợ mày chắc? Đồ dế nhũi, lát nữa không nhìn thấy tiền, ông đây chặt mày thành tám mảnh. Đến lúc đó lão Thiên Vương cũng không cứu nổi mày”.  

 

Tôn Thiếu Dương vẫn không nói gì, Lưu Hạo đã không nhịn được mắng.  

 

Đồng thời, thuộc hạ của Lưu Hạo từ đằng sau rút ra mấy con dao bầu, lắc lư trong tay.  

 

Ông chủ Lưu Minh Hổ ở bên cạnh nhìn mà âm thầm lắc đầu.  

 

Lưu Hạo nổi danh ác ở đây, ngang ngược bá đạo, hôm nay chàng thanh niên này phải chịu thiệt rồi.  

 

Lúc này, Lục Hi châm thuốc rồi bắt đầu hút.  

 

Thuộc hạ của Lưu Hạo vây quanh Lục Hi, còn Tôn Thiếu Dương và tên chó săn Lý Kiến, cả người đẹp kia, mấy người nhàn rỗi nói chuyện với Lưu Hạo, vừa nói vừa cười, nhìn dáng vẻ không hề coi Lục Hi ra gì.  

 

Nam Hồ cách chỗ này rất gần, Phù Đồ nhận điện thoại xong, lập tức dẫn Hoàng Cửu chạy qua đó.  

 

Không lâu sau, một chiếc Hummer dừng ở trước tiệm rửa xe, Phù Đồ và Hoàng Cửu xuống xe đi vào.  

 

Phù Đồ vừa nhìn thấy Lục Hi bị đám người cầm dao vây ở giữa, hắn ta liền thốt lên giận dữ.  

 

“Thật là to gan”.  

 

Phù Đồ gầm lên một tiếng, chấn động đến mức da đầu đám người Tôn Thiếu Dương tê dại một trận.  

 

Bọn họ quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông sắc mặt u ám, toàn thân đều là sát khí đang sải bước tới.  

 

Mà sau lưng hắn ta còn có một người đàn ông cao lớn đi theo, cả người cũng tràn đầy tinh thần máu lửa, mặt hai người u ám đến mức có thể nhỏ nước.  

 

Trong lòng Lưu Hạo nghi ngờ.  

 

Lúc này, Tôn Thiếu Dương đã quen phách lối, nhìn người đến mặc dù hung ác, nhưng hắn ta có Lưu Hạo và anh em gã ở bên cạnh, người đông thế mạnh, căn bản không biết sợ. Hắn ta cũng lớn tiếng quát lên: “Con mẹ nó chúng mày là ai?”  

 

Lúc này, Phù Đồ không thèm để ý đến hắn ta mà vượt qua đám thuộc hạ của Lưu Hạo, đi thẳng đến trước mặt Lục Hi, còn thuộc hạ của Lưu Hạo đầy sát khí đứng trước mặt Phù Đồ và Hoàng Cửu, bọn chúng không tự chủ liền nhường đường.   

 

Phù Đồ khom người cúi người chào: “Anh Lục, đã xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Tuy rằng chuyện này hắn ta đã đoán ra được tám chín phần, nhưng hắn ta vẫn phải chắc chắn chuyện của Lục Hi không thể có bất kỳ sai lầm nào.  

 

Lục Hi trầm giọng nói: “Tôi quệt vào xe người này, đối phương bán cho tôi xe một triệu rưỡi, còn gọi cái anh Hạo này đến, tình hình là như vậy đấy”.  

 

Phù Đồ nghe xong liền tức đến mức sắp bùng nổ.  

 

Cái đám có mắt như không này, lừa ai lại lừa đúng anh Lục, hơn nữa đây còn trong địa bàn Tây Kinh của mình.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK