Thiên Diệu Hùng, kẻ vẫn luôn duy trì gương mặt lạnh tanh khi nghe được câu này bỗng nhướng mi, bắn ra tia sáng cay nghiệt.
“Lời của anh Lục cũng chính là ý của Hoắc Tư Duệ tôi, ông có gì không phục sao?”
Mà Hoắc Tư Duệ thấy Lục Hi đã nói như vậy cũng không băn khoăn nữa mà lập tức vực dậy tinh thần.
Thôi Cảnh Ba nghe vậy tức giận tới xì khói.
Ở nơi như Thượng Kinh này, ông ta chiếm giữ ‘thiên thời địa lợi nhân hòa’, một con nhóc cũng dám thách thức bản thân, đúng là khiến người ta giận tím ruột nổ phổi mà.
Ông ta trong cơn thịnh nộ ngút trời đập bàn quát: “Hoắc Tư Duệ, đây là các người tự chuốc lấy, đừng trách tôi độc ác”.
“Thế nào, cuống quá làm liều rồi sao?”, Lục Hi lúc này chậm rãi nói.
Thôi Cảnh Ba đảo mắt nhìn sang Lục Hi, nói lạnh băng: “Các người sẽ phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình”.
“Tôi đợi ông đó, tuy nhiên, đừng để tôi phải đợi quá lâu, tôi không phải là người có tính nhẫn nại gì đâu”.
Lục Hi nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Tư Duệ cũng theo sát phía sau.
Đúng lúc này giọng nói lạnh lẽo của Thiên Diệu Hùng lại vang lên: “Sự việc chưa được giải quyết, ai cũng đừng mong rời khỏi đây, còn có, cậu sỉ nhục gia tộc Thiên Diệu ắt phải chịu sự trừng phạt thích đáng”.
Lục Hi nghe vậy sắc mặt tối sầm lại: “Tôi khuyên anh không nên rước thêm thị phi cho nhà Thiên Diệu, anh, không gánh nổi hậu quả đâu”.
“Hỗn xược”.
Thiên Diệu Hùng giận tím mặt, quanh thân hắn bỗng nhiên nổi lên một tầng ánh trắng rồi bất ngờ tung một quyền về phía Lục Hi.
Lục Hi hừ lạnh một tiếng, sau đó chém ra một chưởng, một luồng kình khí màu vàng sẫm bắn ra khỏi lòng bàn tay anh, va chạm trực diện với nắm đấm của Thiên Diệu Hùng.
Một tiếng "rầm" vang lên, cánh tay của Thiên Diệu Hùng đã đứt gãy hoàn toàn, cả người hắn bay ngược về phía sau, đập mạnh vào tường rồi chậm chạp rơi xuống.
“Chỉ là một tên cảnh giới hậu thiên cũng dám càn rở trước mặt tôi, nể mặt đại tông sư Thiên Diệu, hôm nay liền tha cho anh một mang, dám có lần sau nhất định sẽ chém chết không tha”.
Lục Hi lạnh lùng phun ra một câu.