Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Ngô Đạt nhìn hai người đấu võ phía dưới, chưa xem được bao lâu đã nói: “Mười phút nữa, người mặc áo xanh sẽ thắng”.

 

“Thật không, sao anh biết?”, Vương Kiều ở một bên kinh ngạc một cách khoa trương.

 

“Ha ha”, Ngô Đạt tự tin cười nói: “Tuy trình độ hai người ngang nhau, nhưng khí tức của người mặc áo xanh trầm ổn hơn, bước chân của người mặc áo vàng đã loạng choạng không còn vững, chắc chắn sẽ thua”.

 

Vậy là mấy người nghiêm túc xem trận đấu, nói thật, bọn họ cũng không nhìn ra được gì, chỉ đợi kết quả trận đấu.

 

Quả nhiên, khoảng tám phút sau, võ giả mặc áo vàng bị võ giả mặc áo xanh đá trúng, ngã không dậy nổi, sau đó trọng tài vào sàn đấu, tuyên bố võ giả áo xanh thắng.

 

Sau đó, trong hội trường có người hoan hô vui mừng, cũng có người mếu máo, còn Ngô Đạt lại nở nụ cười thản nhiên, tỏ ra nhẹ như gió mây.

 

Lúc này, Vương Kiều cười quyến rũ nói: “Anh Ngô nhìn chuẩn thật, xem ra lần này chúng tôi sắp phát tài rồi”.

 

Vương Kiều che miệng bật cười.

 

Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh cũng hiện ý cười, kiếm được tiền luôn là việc khiến người ta vui mừng, Ngô Đạt nhìn chuẩn như thế, xem ra chuyến này sẽ kiếm được không ít.

 

Tiếp đó, sắp bắt đầu trận sau, trên màn hình lớn bắt đầu hiển thị thông tin của người thi đấu trận tiếp theo.

 

Ngô Đạt xem một lúc, nhưng không bảo mọi người đặt cược, bởi vì hai người lên sàn đấu lần này, hắn chưa từng thấy.

 

Cứ vậy, sau khi xem mấy trận đấu, lại đến lượt võ giả mặc áo xanh lên sàn đấu, đối thủ của anh ta cũng là một người đã từng lên sàn.

 

Lúc này, Ngô Đạt nói: “Đặt cho võ giả áo xanh đi, khả năng chiến thắng của anh ta rất cao”.

 

Mọi người vừa nghe, cũng không do dự, bắt đầu mở điện thoại, đặt cược trên trang web chính thức.

 

Hiện giờ bọn họ còn khá cẩn thận, ba người đàn ông Ngô Đạt đều cược mấy chục ngàn, còn Chu Nhã và Vương Kiều là phụ nữ, đều khá nhát gan, chỉ cược mấy ngàn.

 

Lúc này, Ngô Đạt quay đầu nhìn Lục Hi ở hàng ghế sau, cười nói: “Lục Hi, anh không chơi à?”

 

“Không, không có hứng”, Lục Hi thản nhiên nói.

 

Nói thật, Lục Hi không hề có chút hứng thú nào với trò cá cược như này, anh cũng không thiếu chút tiền này, hơn nữa, trò cá cược này thực sự quá nhỏ bé anh, không có hứng thú nổi.

 

Ngô Đạt vừa nghe, cười ha ha, rồi quay đầu đi.

 

Với anh ta, Lục Hi cũng chỉ là tên nghèo hèn, đến đây chơi không dám đặt cược, hoặc là không có tiền đặt cược.

 

Hết cách, kẻ nghèo là vậy, cơ hội kiếm tiền bày ngay trước mặt cũng không nắm bắt được, số nghèo bẩm sinh, Ngô Đạt khẽ lắc đầu.

 

Lúc này, chỉ thấy Chu Nhã quay người lại, nói nhỏ với Lục Hi: “Lục Hi, nếu cậu không tiện, thì tôi cho cậu vay một ít, cậu cũng chơi vài ván, Ngô Đạt nhìn người rất chuẩn”.

 

“Không cần đâu, thực sự không có hứng, thi đấu như này chẳng có gì, nghe nói phía sau có cao nhân lên sàn, đến lúc đó tôi định đặt cược một ván lớn”, Lục Hi thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK