“Cháu ở đây chơi đi, chú ba còn có chút chuyện phải làm ở khách sạn bên cạnh kia, nếu cháu có việc gì lúc nào cũng có thể tới tìm chú”.
Lục Tiểu Hiên gật đầu, cảnh sắc nơi này quá xinh đẹp, cũng quá thần kỳ, cô bé còn chưa xem đủ kia, đang định dạo chơi một vòng.
Lục Hi mỉm cười đi về phía khách sạn bên cạnh, còn Lục Tiểu Hiên thì bắt đầu ngắm nhìn khắp nơi.
Sau khi tiến vào khách sạn, Lục Hi lập tức khởi động đàn tế Long Thần.
Đứng trên đàn tế, Lục Hi lấy ra viên kết tinh màu xám rồi đùa nghịch trong tay một lúc.
Không biết vì sao, Lục Hi có một loại cảm giác không nên hiến tế thứ đồ này, nhưng anh cũng chỉ do dự trong thoáng chốc, Lục Hi vẫn là ném viên kết tinh đó vào trong đàn tế, anh cảm thấy cần phải đổi lấy vài viên đan dược trọng yếu nâng cao thể chất trước.
Trong cơ thể của anh vẫn ẩn chứa nguy hiểm, nếu một ngày nào đó thể chất của bản thân bỗng nhiên không theo kịp với sự bạo phát của huyết mạch tộc rồng sẽ uy hiếp đến tính mạng.
Tại khoảnh khắc anh ném viên kết tinh màu xám vào trung tâm đàn tế, một lực lượng cổ xưa lập tức giáng xuống, viên kết tinh kia chớp mắt đã chuyển hóa thành thần ân.
Lúc này, Lục Hi nhìn lượng thần ân khổng lồ kia mà chết lặng.
Thần ân này gần như gấp năm lần lượng thần ân nhiều nhất mà anh từng sở hữu trước kia, đồng hồ cát vàng cũng lớn hơn nhiều, bên trong tràn ngập thần ân, Lục Hi không kìm được phá lên cười ha ha.
“Chết tiệt, hao tổn nhiều tâm sức vì thứ này như vậy vẫn rất đáng giá mà”.
Lục Hi nở nụ cười đắc ý, đồng thời bắt đầu lựa chọn đồ dùng.
Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt anh giống như đề xuất gợi ý ở hàng thứ nhất phía trên có một loại đan dược tên ‘Cao Hoàng đan’.
Lục Hi xem qua, đây là phiên bản nâng cấp của đan Thối Thể, có tác dụng gấp năm lần, hiệu quả kinh người.
Sau một thoáng cân nhắc Lục Hi liền quyết định đổi hai viên, đan Thối Thể hiện tại đã không còn tác dụng quá lớn đối với anh, cũng đã đến lúc bản thân cần phải nâng cao chất lượng của một số đan dược rồi.
Sau khi đổi xong Cao Hoàng đan Lục Hi lại chuẩn bị đổi lấy thứ khác, mọi thứ ở đây đều vô cùng có giá trị, nếu lấy ra thế giới bên ngoài có thể gọi bảo vật hiếm có, cho dù không sử dụng có thể bán ra với cái giá trên trời.
Đúng lúc này Lục Hi bỗng nhiên phát hiện ra tất cả lựa chọn đều đã tối sầm lại.
Anh giật mình quay đầu nhìn lại cột thần ân, vậy mà một giọt cũng không còn.
“Lão già khốn kiếp, ông cũng quá quắt quá rồi đó”, Lục Hi lập tức căm giận mắng to.
Thì ra hai viên Cao Hoàng đan vừa rồi đã hao cạn tất cả thần ân của anh.