Lúc này, chỉ thấy Tề Tuyết Phong dẫn học sinh đứng bên rìa bức tượng, cảm thán rằng: “Vu sư Tát Mãn của thời viễn cổ tồn tại thật này, đúng là quá bất ngờ”.
Lục Hi nhìn Tề Tuyết Phong, nói: “Thầy Tề, nếu thầy thích thì có thể lấy nó đi”.
Món đồ này đã mất đi sức mạnh vốn có, trở thành bức tượng bình thường. Nếu Tề Tuyết Phong đã thấy nó có giá trị nghiên cứu thì cứ để ông ấy cầm đi, coi như là cống hiến cho đất nước.
“Thật sao?”, Tề Tuyết Phong nghe vậy, không khỏi vui mừng nói.
Lục Hi gật đầu: “Nhưng tôi có một điều kiện”.
“Cậu nói đi”, Tề Tuyết Phong đẩy kính, nghiêm túc nói.
Món đồ này là căn cứ quan trọng để chứng minh văn hóa vu sư Tát Mãn từ thời xa xưa, cực kỳ có giá trị. Lục Hi cho phép ông ấy cầm đi nên ông ấy cực kỳ vui vẻ.
Lục Hi bèn nói: “Có thể đưa nó cho thầy, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay thì thầy phải giữ bí mật toàn bộ, được chứ?”
“Cậu yên tâm, cậu đã có cống hiến lớn như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật”, Tề Tuyết Phong đáp.
Lúc này, Lục Hi búng ngón tay, sáu ngọn lửa hình hoa sen bay ra, rơi vào trên người nhóm Tề Tuyết Phong rồi biến mất.
“Đây là gì vậy?”
Sáu người kinh hãi hô lên.
Lục Hi chậm rãi nói: “Chắc mọi người cũng biết tôi là người có năng lực đặc biệt. Ngọn lửa này đã tiềm tàng trong cơ thể của mọi người, sau này nếu mọi người dám nói ra chuyện này thì sẽ bị ngọn lửa thiêu ngay lập tức, mọi người liệu mà làm”.
Nói xong, Lục Hi cầm lấy bức tượng, ném vào không gian chứa đồ rồi đi ra ngoài.
Tất cả vội vàng đi theo, thuận lợi quay về sảnh.
Lục Hi vươn tay, một quả cầu ánh sáng màu ám kim nhanh chóng xoáy lên.
Khi không ngừng xoáy lên thì kích cỡ của nó cũng càng lớn, to ngang quả bóng rổ.
Sau đó, Lục Hi hắng giọng, ném quả cầu vào chỗ nham thạch đang chặn đường đi.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ vang lên không ngừng, quả cầu tỏa ra xung lực cực lớn, đào ra một con đường tầm mấy chục mét trong giữa đám đá loạn.
“Chúng ta đi thôi”.
Lục Hi nói xong thì nhấc chân ra ngoài, mọi người vội vã theo sau.
Ra khỏi địa cung, Lục Hi đi thẳng đến chỗ xe van, lấy tượng đặt vào trong xe rồi mới nói với Tề Tuyết Phong: “Mọi người tự nghĩ cách giải thích cho chuyện này nhé, tốt nhất đừng có hi sinh tính mạng mình”.
Mặc dù nhân phẩm của Tề Tuyết Phong không tệ, nhưng Lục Hi không quá tin vào Tưởng Lợi Dân, nên vẫn phải khống chế bọn họ một phen.