Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Kỳ thực hắn căn bản không được tính là đồ đệ của Vương Dương Minh, chỉ là chi trả một số tiền để cùng luyện tập võ thuật với một số con em thế hệ sau của nhà họ Vương, giả mạo ghi tên một cái danh hiệu đệ tử mà thôi.  

 

Vài năm trước hắn chỉ tình cờ thấy mặt Vương Dương Minh trong một lần vào tới nhà họ Vương đưa quà tặng, có lẽ Vương Dương Minh cũng vì nể tình món tiền kia mà nói đôi câu với hắn, từ đó đến nay hắn chưa từng gặp lại ông ta.  

 

Nhưng hắn biết rất rõ sự lợi hại của Vương Dương Minh, tông sư một thế hệ là sự tồn tại vô địch, cho dù hắn triệu tập toàn bộ người trong gia tộc tới sợ rằng cũng không đủ cho ông ta một tay tàn sát.  

 

Cơn say của Kỳ Lai lập tức bị quét sạch mà thanh tỉnh lại, chỉ thấy hắn thất thểu một đường chạy chậm tới trước mặt Vương Dương Minh, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống.  

 

“Sư phụ, sao người lại tới rồi, sao người không đánh tiếng trước, đồ đệ sẽ tới nghênh tiếp người”.  

 

Một kẻ từng lăn lộn tại thành phố lớn như Kỳ Lai hiểu rõ Vương Dương Minh khủng bố tới mức nào, hắn biết bản thân còn không bằng một cái rắm trước mặt ông ta, Vương Dương Minh muốn nghiền chết hắn cũng giống như bóp nát một con kiến, hơn nữa chắc chắn sẽ không có người đi truy vấn.  

 

Lúc này Vương Dương Minh không do dự một cước đá văng Kỳ Lai ra ngoài, đồng thời nói: “Tôi không có người đồ đệ như cậu, lão phu với không nổi đại trại chủ Kỳ Lai”.  

 

Cú đá này của Vương Dương Minh dùng không ít sức, Kỳ Lân lộn vài vòng trên không mới nặng nề ngã xuống đất, ‘bịch’ một tiếng liền phun ra một ngụm máu.  

 

Hành động này của Vương Dương Minh khiến đám người cùng tộc phía sau Kỳ Lai cực kỳ hoảng sợ, bọn họ không hề nhận ra ông ta, thấy ông ta ra tay hung hãn như vậy tất cả đều nắm chặt vũ khí rục rịch xông lên.  

 

Vương Dương Minh lạnh lùng nhìn họ im lặng không nói.  

 

Nếu bọn họ dám có hành động bất thường, ông ta cũng không ngại thẳng tay chém giết, coi như vì dân diệt hại.  

 

Hơn nữa đệ tử ghi tên của bản thân càn quấy chuyên quyền thành như vậy, lại dám thách thức đến trên đầu cậu Lục khiến Vương Dương Minh càng hận không thể một cước đạp chết hắn ta.  

 

Nếu không còn phải đợi cậu Lục quyết định sống chết của Kỳ Lai thì một cú đá vừa rồi của ông ta đã đoạt lấy mạng chó của hắn ta rồi.  

 

Trong lòng Kỳ Lai lúc này đã kinh hãi không thôi, hắn không biết vì sao sư phụ lại ra tay nặng với bản thân như vậy, liếc mắt nhìn tới đám người đồng tộc đang nóng lòng muốn hành động kia, hắn vội vàng xua tay ngăn cản.  

 

Đối mặt với Vương Dương Minh, cho dù có bao nhiêu người tới cũng đều vô dụng, sức mạnh của sư phụ không phải là thổi phồng mà có.  

 

Chỉ thấy Kỳ Lai quỳ trên mặt đất, gian nan bò về phía trước mấy bước, khóc lóc sầu thương với Vương Dương Minh: “Sư phụ, đồ đệ đã làm sai điều gì người cứ nói, đồ đệ nhất định sẽ sửa đổi”.  

 

Vương Dương Minh nhìn Kỳ Lai nở nụ cười giễu cợt: “Cậu là đại trại chủ, còn có thể làm sai chuyện gì đây”.  

 

Lời nói châm chọc này của Vương Dương Minh khiến Kỳ Lai cảm nhận được một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn thực sự nghĩ không ra bản thân đã làm gì chọc vị sư phụ này phẫn nộ tới vậy.  

 

Một lúc sau một suy nghĩ bỗng nhiên lóe qua đầu hắn, con tim giật thót ngỡ ngàng, sẽ không phải liên quan đến hai người mà hắn bắt giữ kia đó chứ?  

 

Nghĩ tới đây, Kỳ Lai dường như hiểu ra một chút, nếu không cũng sẽ không còn cách nào giải thích cho hành động của Vương Dương Minh.  



Đúng lúc này Triệu Hoàng đang đứng phía sau Vương Dương Minh lên tiếng: “Kỳ Lai, giao hai tài xế của cậu Lục ra đây, tao có thể cho mày cái chết nhẹ nhàng hơn một chút”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK