Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng không gấp, đá quả bóng này sang cho Thế Quý là được, cứ từ từ thôi. Ông ta tin chắc rằng Liễu Tư Vũ không thể nào chỉ tới vì chuyện này. Có lẽ chuyện này chỉ là một lý do mà thôi, mình cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.  

 

Lúc này, sắc mặt Vương Thế Quý trầm xuống, hắn ta nói: “Cháu gái à, chuyện này e rằng chú không giúp nổi cháu đâu”.  

 

Vương Thế Quý từ chối.  

 

Đùa à, miếng thịt béo dâng đến miệng, làm sao hắn ta có thể nhổ ra được.  

 

Nếu là trước kia có Liễu Bồi Nhiên ở đây, dù Liễu Tư Vũ nói lời này, Vương Thế Quý cũng phải nể mặt đồng ý.  

 

Nhưng bây giờ nhà họ Liễu chả là cái thá gì, chỉ dựa vào một câu nói của Liễu Tư Vũ, hắn ta nào có thể chắp tay nhường cho người khác mấy trăm triệu, quả thật là buồn cười.  

 

Nghe thấy Vương Thế Quý nói từ chối, trong lòng Liễu Tư Vũ đau đớn.  

 

Nếu là trước kia, Vương Thế Quý nào dám nói như vậy với mình, ông nội vừa đi, thế giới lập tức thay đổi.  

 

Nhưng cô ta không phải đến cầu xin Vương Thế Quý, chuyện của anh Lục nhất định phải làm.  

 

Có Lục Hi làm chỗ dựa, Liễu Tư Vũ cũng không yếu ớt chút nào.  

 

Lập tức Liễu Tư Vũ cũng trầm mặt xuống, cô ta nói: “Chú Vương, cháu khuyên chú nên đồng ý, lời của nhà họ Liễu nói ra, trước giờ chưa từng thu hồi”.  

 

Đám người nhà họ Vương nghe xong, nhất thời bọn họ biến sắc.  

 

Nhất là Vương Tử Nguyệt, ông ta đã giận không kiềm được.  

 

Nhà họ Liễu bây giờ ở trước mặt ông ta có là cái thá gì đâu, một đứa nhóc con mà cũng dám mạnh miệng như vậy.  

 

Vương Tử Nguyệt vỗ bàn nói: “Liễu Tư Vũ, nhìn vào thể diện của Liễu Bồi Nhiên tôi gọi cô một tiếng là cháu gái, nhưng cô láo xược như vậy, người làm chú này không thể không dạy dỗ cô”.  

 

Vương Tử Nguyệt ngang nhiên trở mặt với Liễu Tư Vũ.  

 

Liễu Tư Vũ chau mày, chậm rãi nói: “Tôi biết, các ông thấy ông nội tôi qua đời rồi thì không để nhà họ Liễu ở trong mắt. Nhưng tôi nói cho ông biết, nhà họ Liễu vẫn là nhà họ Liễu, nhà họ Vương các ông vẫn phải biết điều một chút cho tôi”.  

 

Liễu Tư Vũ cũng được tông sư Liễu Bồi Nhiên đào tạo, cộng thêm có Lục Hi chống đỡ sau lưng, khi tức giận cũng có vài phần uy thế.  

 

Lúc này, Vương Tử Nguyệt cười lớn một trận rồi nói: “Cô biết ông nội cô chết rồi, vậy cô còn dám quơ tay múa chân với nhà họ Vương chúng tôi, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”  

 

Vương Tử Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn Liễu Tư Vũ, nói một câu không hợp liền muốn ra tay.  

 

Mà đám người Vương Thế Quý sắc mặt không tốt nhìn Liễu Tư Vũ.  

 

Một con nhóc cũng dám làm ầm ĩ ở địa bàn nhà họ Vương, còn cho rằng nhà họ Liễu bọn họ vẫn là nhà họ Liễu trước kia sao?  

 

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên: “Tôi nói này, các ông nhiều người như vậy lại bắt nạt một cô gái, có hơi quá đáng không?  



Vương Tử Nguyệt liếc nhìn, là Lục hi đứng sau lưng Liễu Tư Vũ. Ông ta không nhận ra người này, thoạt nhìn cũng bình thường. Còn có Chu Tiên Hiền ông ta cũng nhìn qua từ lúc tiến vào, cũng không có chỗ nào khác thường. Hai người vừa nhìn liền biết đều là người tầm thường. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK