Đúng lúc này, Cốt Ma cũng phẫn hận nhìn xuống thân thể tàn tạ của mình, một ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời cháy rực trong lòng ngực hắn, bản thân vậy mà bị loại tồn tại hèn mạt kia đánh bị thương thành dáng vẻ này, vậy mà rơi vào tính huống cận kề tử vong.
Đã bao lâu hắn chưa nếm trải loại cảm giác này rồi? Một nghìn năm, hay là hai nghìn năm?
Ngọn lửa Cốt Ma đã không nhớ nổi nữa, nhìn thân thể đổ nát của chính mình, hắn gầm lên một tiếng cuối cùng, cho dù bản thân tiêu vong trên thế giới này cũng phải kéo theo thứ đê tiện dám khiêu khích đi ngược trật tự thế giới này xuống vực thẳm không đáy.
“Đi theo ta tận hưởng sự cô độc vĩnh hằng đi kẻ phản nghịch".
Trong chớp mắt ngọn lửa Cốt Ma đã hoá thành một ngôi sao băng màu u lam mãnh liệt lao về phía Thương.
Khối năng lượng này được tạo thành từ toàn bộ sức mạnh của Cốt Ma, khoá chặt lấy Thương căn bản không cho cô có cơ hội trốn tránh.
Thương hít sâu một hơi, mâu xương đã gãy phân nửa trong tay một lần nữa bùng lên lửa cháy, cô dồn toàn bộ sức mạnh đâm mâu vào khối năng lượng kia.
"Bùm!"
Cùng với tiếng va chạm ầm trời, một nguồn năng lượng vô hình nổ tung, lấy nơi đây làm trung tâm lan tràn ra xung quanh.
Khi mọi sinh vật cấp thấp ở khu vực phụ cận cảm nhận được sức mạnh khủng bố này, theo bản năng đều cấp tốc chui xuống lớp bùn đất và vùi mình thật sâu dưới đó.
Giờ phút này trên bục đất.
Thân thể của Thương chia năm xẻ bảy rải rác khắp nơi, còn ngọn lửa Cốt Ma đã hoàn toàn tiêu tan và hóa thành năng lượng nguyên thủy nhất.
Trong vòng 10.000 dặm bao trùm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn ngoại trừ một hai tiếng rít gào khi có cơn gió lạnh thổi qua đây.
Bầu trời nơi đây mãi mãi là một mảnh âm trầm, không có ban ngày ban đêm, cũng chẳng có các vì sao và mặt trăng mặt trời, do đó cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Chẳng biết bao lâu sau đó, chỉ thấy phần đầu lăn rơi tới một bên của Thương bỗng nhiên mở bừng hai mắt, tiếp đó cô gian nan đánh giá bốn phía, khôi phục lại ký ức trong đầu của mình.
Thật lâu sau cuối cùng cô cũng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Cô ngay lập tức bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực của bản thân, không lâu sau cách đó không xa một làn sương mờ nhạt màu xám chậm rãi phát tán ra từ trong lồng ngực của cô.
Cứ như vậy không biết sau bao lâu làn sương mù xám xịt cuối cùng cũng bao phủ cả bục đất, còn Thương cũng một lần nữa đứng lên thu hồi và hoàn thiện lại các mảnh ghép cơ thể trong màn sương xám đó.
Cô hít lại làn sương xám đó vào trong cơ thể, thử cử động các chi sau đó chậm chạp đi về phía hang động.
Vượt qua một con đường đen thui dài hơn mười mét, Thương đến được một sảnh lớn hình tròn.