Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Số hưởng, xét theo số lần và chất lượng hiến tế của cậu, bây giờ Long Thần ban cho cậu danh xưng Đại Thần Quan, ban cho cậu đôi mắt nhìn thấu và thuật cận chiến Thần Quan”.

 

“Ha”.

 

Lục Hi cười một tiếng, quả nhiên ông đây phi phàm, Long Thần lại ban thưởng phép thần thông vượt quá mức quy định.

 

Đúng lúc Lục Hi đang dương dương tự đắc, chiếc đồng hồ cát màu vàng đột nhiên lật úp, nhanh chóng chảy hết không còn dư thừa một giọt.

 

Lục Hi liếc nhìn, nhất thời gấp gáp.

 

“Ê, ê, đó không phải đồ tôi chọn đâu, ông không thể chơi xấu được”.

 

Lục Hi gấp đến mức kêu la om sòm, nhưng ân điển của thần đã không còn thừa giọt nào.

 

“Con mẹ nó chứ, đây là bẫy người mà”.

 

Lục Hi nhảy dựng lên, anh chỉ tay về phía đại điện chửi như tát nước, nhưng anh vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.

 

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh dồi dào hạ xuống bên cạnh Lục Hi, toàn thân anh cứng đờ, trong đầu xuất hiện thêm thông tin.

 

Mắt nhìn thấu: phá vỡ hết tất cả hư vọng, thu được tầm nhìn chân thực, dành riêng cho Đại Thần Quan.

 

Thuật cận chiến Thần Quan: nguồn gốc của võ thuật, Long Thần đã đặc biệt chế tạo ra thuật cận chiến cho các Thần Quan của ông ta để chinh phục bóng tối, dành riêng cho Đại Thần Quan.

 

“Đây là thứ chó má gì thế?”

 

Lục Hi cảm ngộ hai kỹ năng này trong đầu mình, anh hung hãn mắng một câu.

 

Nhiều thần ân như vậy mà đổi lấy hai thứ này, còn bị cưỡng chế nhận, Lục Hi vô cùng bất mãn, bất mãn đến cực độ.

 

Ngay sau đó, Lục Hi mở mắt nhìn thấu, anh muốn xem xem đổi lấy nhiều thần ân như vậy, rốt cuộc sẽ là thứ chó má gì đây.

 

Sau khi mở mắt nhìn thấu ra, lập tức Lục Hi cảm thấy thế giới xung quanh hoàn toàn thay đổi.

 

Bây giờ anh mới nhìn rõ tòa long điện này đang trôi lơ lửng trong hư không mịt mù, một tầng ánh sáng màu trắng bên ngoài đang bao quanh toàn bộ long điện, để mặc dòng thời gian cuốn trôi, nó vẫn sừng sững bất động.

 

Lục Hi kinh hồn bạt vía, anh nhìn hư không vô biên xán lạn nhiều màu sắc, có cả những quái thú hư không kích thước bằng với một hành tinh thỉnh thoảng lướt qua, chân anh cũng đã bị chuột rút.

 

“Mẹ nó”.

 

Lục Hi hú lên quái dị, vội vàng nhắm mắt nhìn thấu, thế giới hư không lúc này mới biến mất.

 

“Hù chết ông đây”.

 

Lục Hi vỗ ngực, chưa hoàn hồn nói.

 

Vừa rồi thông qua mắt nhìn thấu thấy cảnh kia quá mức thần kỳ và kinh khủng, cho dù Lục Hi gan lớn cũng kinh hãi không thôi.

 

Bây giờ anh mới thật sự biết được loài người là một sự tồn tại nhỏ bé, thế giới này còn có nhiều bí mật đang chờ anh đi phát hiện.

 

Có điều chỉ dựa vào mấy con quái thú hư không dáng dấp tương đương với một hành tinh Lục Hi nhìn thấy kia, anh quyết định nếu tu luyện không tới vô địch vũ trụ thì sẽ biết điều ngây ngô ở trái đất.

 

Nhanh chóng rời khỏi đàn tế Long Thần, Lục Hi trở về phòng mình.

 

“Con mẹ nó, lão già đáng chết dám bẫy mình”.

 

Lục Hi mắng.

 

Năng lực của mắt nhìn thấu quả thật lợi hại, nhưng Lục Hi không nghĩ ra loại năng lực này bây giờ có ích gì với anh.

 

Suy nghĩ một lúc, Lục Hi lại một lần nữa mở mắt nhìn thấu.

 

Tất cả mọi thứ đều trở nên trong suốt trong mắt Lục Hi.

 

Lục Hi nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Tần Lam đang nằm trên sofa hút thuốc, xuyên qua tầng lầu, quần áo và cơ thể Tần Lam hiện rõ mồn một trong mắt anh.

 

“À há, dáng dấp bà cô này đẹp thế, trước đây sao không phát hiện ra nhỉ? Không được, cô ta là anh em với mình, ông đây không thể làm như vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK