Lục Hi nghe đến tâm huyết cuộn trào, hiện tại rốt cục anh cũng biết được sự phân cấp cảnh giới tối thiểu của người tu luyện trên thế giới Trái đất này.
“Lão tổ, vậy ông có biết những cảnh giới đó trông như thế nào không, trên trái đất có còn tồn tại những cao nhân đó chăng?”, Lục Hi có chút căng thẳng hỏi.
Lão tổ cười ha hả.
“Cháu cũng đề cao ông quá rồi đó, ông phải mất hơn hai trăm năm mới miễn cưỡng đặt chân vào cảnh giới Thánh vực sơ kỳ, với năng lực của ông thì làm sao có thể biết được những cảnh giới bên trên Thánh vực, mà những cao nhân đó ai biết được. Nhưng theo suy tính thì trước đây trái đất cũng có nền văn minh tu hành riêng, chỉ là không biết vì sao sau này lại suy tàn, do đó rất có khả năng vẫn luôn có những cao nhân tồn tại, cũng có thể có những cao nhân đã đạt tới cảnh giới như họ đã không còn hứng thú với mọi thứ trên đời và lánh đời mà thôi”.
Lục Hi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quan điểm này của lão tổ.
Sau đó Lục Hi lại cùng lão tổ trưng cầu ý kiến về rất nhiều nghi vấn vướng mắc trong lòng, tuy rằng trong đầu anh chứa đựng một thế giới khác với mấy vạn năm lịch sử nhưng lại không thông hiểu đối với trạng thái xưa cũ của trái đất.
Lão tổ tốt xấu gì cũng là người sống hơn hai trăm năm, hơn nữa vẫn luôn nỗ lực tu hành ngược lại giải thích không ít nghi hoặc cho Lục Hi.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kéo dài tới tận tối khuya.
Lúc này lão tổ lại nói.
“Ông đã kể cho cháu biết toàn bộ những gì mình biết rồi, ông hiện tại cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, tuổi thọ không còn nhiều nữa nhưng ông rất kỳ vọng ở cháu, cháu có được kỳ ngộ như vậy đủ chứng minh vận may của cháu rất tốt, con đường tu hành vô cùng gian khó, có may mắn kề thân có thể nói là làm chơi ăn thật, hy vọng cháu có thể giết ra một con đường máu và mở ra một mảnh đất trời cho riêng mình trong thời đại này.
Sau đó lão nhìn Lục Hi với ánh mắt thâm thúy rồi đứng dậy lướt qua rời đi.
Lục Hi tiễn ông tới cửa, nhìn theo bóng lưng chỉ vài bước chân đã biến mất vào hư không của lão tổ mà thở một hơi thật dài, sau đó cũng lập tức rời khỏi.
Khi Lục Hi trở về căn nhà của bố mẹ mình, chỉ thấy ở trước cửa có bốn người trung niên đang đứng, ba trong số đó đã là cao thủ nội gia, người còn lại là tiên thiên.
Bốn người vừa nhìn thấy Lục Hi đồng loạt thi lễ.
Lục Hi gật đầu coi như đáp lại liền đi thẳng vào trong.
Sau khi bước vào chỉ thấy bố mẹ đã dọn sẵn bàn ăn và đang đợi anh.
"Bố, mẹ, chúc mừng hai người".
Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn đều cười hiền hoà: "Con đấy à, mẹ có thể đảm nhiệm chức gia chủ còn không phải đều dựa vào công lao của con hay sao, bố mẹ vẫn tự mình hiểu lấy điểm này".
Đều là người một nhà nên Lục Hi cũng không khách sáo chỉ hỏi: "Bốn người ở bên ngoài là chuyện gì vậy ạ?"
Lục Viễn Sơn mỉm cười đáp: "Mẹ con bây giờ thế nhưng đã là gia chủ, sự an toàn của bà ấy rất quan trọng, vả lại dưới tay cũng cần có người để sai sử, bốn người này sau này sẽ là tùy tùng của mẹ con".
Lục Hi cười gật đầu ngồi xuống.
"Ăn cơm thôi, gia chủ với không gia chủ, bụng của con trai đều đang kháng nghị rồi kìa", Ôn Uyển cười đùa.
Sau đó cả ba tập trung dùng bữa, Lục Hi cũng trò chuyện việc của lão tổ, đồng thời cũng hỏi về những dự định sau này của mẹ.