Lục Hi thì đứng đó không xa yên lặng cảm nhận mọi thứ.
Lúc này, thần thức còn tiện hơn thị giác nhiều lắm. Mọi thứ trong phòng trưng bày số 1 đều hiện lên trong đầu anh.
Nhưng cho đến lúc này rồi mà Lục Hi vẫn chưa cảm nhận điều gì bất thường, nên không khỏi thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết, kẻ trộm kia đêm qua chưa đưa đầu rồng ra ngoài được mà lựa chọn giấu đi, hôm nay biết đầu rồng xuất hiện thì chắc chắn sẽ tò mò đến xem.
Nếu kẻ này giống như anh thì Lục Hi chắc chắn có thể cảm nhận ra khí tức. Nhưng cho đến giờ mà anh vẫn chưa phát hiện ra một ai kỳ lạ.
Nhưng anh cũng không vội lắm, đối phương có thể trộm đi đầu rồng thì chắc chắn sẽ có hành động về sau, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.
Vì vậy, Lục Hi quyết định dựa vào một góc hành lang nhắm mắt giả ngủ.
Lúc này, Trương Thiệu Phong dẫn nhân viên trực gác đang có vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Hôm qua ông ta điều tra cả đêm, phát hiện trợ lý của Thạch Kế Đông đang hôn mê bất tỉnh bên bụi cỏ. Chờ người này tỉnh lại thì Trương Thiệu Phong liền dò hỏi, trợ lý nói bản thân đột nhiên bị đánh ngất, sau đó không biết gì hết. Ông ta không lấy được manh mối gì hữu hiệu, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà cũng không làm được gì.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thạch Kế Đông và Lục Hi. Ông ta không thể tưởng tượng nổi, trong trạng thái bảo vệ nghiêm ngặt như thế mà lại có người lặng yên không một tiếng động đem đầu rồng đi.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt thì bí thư Vân chắc chắn sẽ không để cho ông ta động vào hai người này, dù sao giờ đang là thời điểm đặc thù.
Nhưng Trương Thiệu Phong đã quyết định, chờ cuộc tham quan kết thúc, bí thư Vân đi mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng thì ông ta sẽ lập tức bắt Lục Hi lại, tra khảo ra đầu mối. Chỉ cần Lục Hi mở miệng thì bí thư Vân cũng sẽ chẳng nói được điều gì.
Còn Thạch Kế Đông, chỉ cần Lục Hi nhắc đến thì bắt cũng không sai, lúc ấy chẳng ai dám nói ông ta điều gì, mà ông ta còn lập được công lớn.
Ông ta liếc mắt một cái, thuộc hạ bên người lập tức hiểu ý, nhìn ra phía Lục Hi ở nơi xa.
Mà Trương Thiệu Phong nhìn Lục Hi một cái, hừ lạnh rồi đi vào phòng trưng bày số 1.
Lúc này, phòng trưng bày số 1 đang có gần trăm người vây quanh trụ thủy tinh, khen ngợi đầu rồng bên trong không dứt.
Văn vật có ý nghĩa cực kỳ tượng trưng như vậy trở về được đúng là niềm tự hào của người dân cả nước.
Mà Vân Thắng Quốc thì mỉm cười giao lưu với những người này.
Những người này không phải thương nhân, làm quen với họ sẽ không có nguy hiểm gì cả, có khi còn giúp đỡ bản thân ấy chứ. Bởi vậy mà Vân Thắng Quốc vô cùng nhiệt tình.