Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Để người này ra tay thì bọn họ và cả gia tộc có thể sẽ phải đối mặt với đại họa, anh ta làm như vậy thật ra cũng là đang cứu lấy anh họ mình.  

 

Còn đám thuộc hạ của Xích Mẫu ngơ ngác nhìn Xích Thủy, sắc mặt trắng bệch.  

 

Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến bọn họ có chút không kịp thích ứng.  

 

Nhưng lời của Xích Thủy bọn họ tuyệt đối không dám không nghe, kết cục của Xích Mẫu vẫn đang ở đó.  

 

Lúc này, Xích Thủy đi đến bên cạnh Lục Hi, anh ta chào theo nghi thức quân đội rồi nói.  

 

“Giáo quan Lục, tôi đảm bảo từ này về sau không tham gia bất cứ chuyện gì trong xã hội nữa, nghiêm tục thực hiện chức trách của một quân nhân, cũng nghiêm túc giám sát con em gia tộc. Nếu có vi phạm, tôi bằng lòng xử theo quân pháp”.  

 

Lục Hi chậm rãi chào lại, nói: “Hy vọng anh và gia tộc anh có thể nhớ lâu, đi đi”.  

 

“Dạ, giáo quan”.  

 

Lúc này Xích Thủy mới xoay người, sai thuộc hạ của Xích Mẫu dìu hắn ta rời đi, đám người nhanh chóng đi mất.  

 

Bây giờ, đám người Vương Trạch Nham đã hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.  

 

Một quyền đánh Xích Thủy hộc máu, bọn họ thấy đó là chuyện đương nhiên, tài năng của đại sư không chỉ có những thứ này, nhưng đại sư còn là giáo quan của bộ đội Viêm Long, điều này lại khiến cho bọn họ kinh hãi một lần nữa.  

 

Nhưng người khiếp sợ hơn vẫn là A Đóa.  

 

Cho tới bây giờ, miệng của cô ấy vẫn há to không khép nổi.  

 

Xích Mẫu hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu đã lâu, cho tới bây giờ không ai dám chọc.  

 

Nhưng một quyền của Lục Hi thiếu chút nữa đánh chết em họ hắn ta, sau đó một cuộc điện thoại khiến em họ kiên quyết đánh gãy hai chân hắn ta, một chuỗi thay đổi liên tiếp này khiến hắn ta không dám tin nổi.  

 

Lúc này, Lục Hi sờ bụng, anh đặt một trăm tệ lên mặt bàn, nhìn về phía A Đóa cười một tiếng, sau đó đứng dậy.  

 

Anh nói với đám người Vương Trạch Nham nói: “Mấy người chả phải thứ tốt đẹp gì, tự thu xếp ổn thỏa đi”.  

 

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi, để lại đám người Vương Trạch Nham mặt đầy xấu hổ.  

 

Trạm xe khách đường dài trấn Hội Sơn.  

 

Lục Hi mua một tấm vé xe đi Đô Thành, lên xe đến Đô Thành rồi thì có thể ngồi tàu cao tốc về nhà.  

 

Thời gian xe chạy còn sớm, trong lúc chờ đợi, Lục Hi liền ngủ quên mất.  

 

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Hi bị một giọng nói đánh thức.  

 

“Anh Lục?”  

 

A Đóa đứng bên cạnh Lục Hi, cô ấy mừng rỡ hô lên.  

 

Lục Hi buồn ngủ mở mắt ra, anh quan sát A Đóa, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ may bằng vải thô, trang sức bạc trên đầu cũng được thay bằng khăn vải.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK