Lục Hi đang ngủ khò khò bị tiếng gõ cửa làm thức tỉnh, anh chỉ đành dậy mở cửa.
Sau khi mở cửa, lập tức mắt anh sáng lên.
Lục Hi dụi mắt, anh nhìn Jennifer cười một tiếng rồi nói: “Bà chủ, cô thật đẹp”.
Jennifer cười nói: “Cảm ơn lời khen của anh, tôi còn chưa biết tên anh”.
“Cô có thể gọi tôi là Lục Thiên Hành”, Lục Hi nói.
“Anh Lục, tôi muốn hỏi một chút, đóa hoa anh cho tôi thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao?”, Mặc dù Jennifer đã chắc chắn vết thương kia của mình khỏi đều là do đóa hoa kia, nhưng cô ta vẫn không nhịn được muốn xác nhận một lần nữa.
Lục Hi cười đáp: “Đương nhiên rồi thưa bà chủ xinh đẹp, từ trước đến nay tôi chưa từng nói láo”.
Ánh mắt Jennifer sáng lên, cô ta khó tin nói: “Làm sao anh làm được? Đây quả thật quá thần kỳ”.
“Người phương đông chúng tôi có nhiều chuyện thần kỳ lắm, cái này không tính là gì đâu”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Trên mặt Jennifer hiện lên vẻ mặt khao khát: “Tôi đã từng nghe nói qua phương đông có một đất nước thần bí, nơi đó xảy ra rất nhiều chuyện không thể tin được, anh đến từ nơi đó sao?”
“Đúng vậy”, Lục Hi đáp.
“Tôi thật may mắn khi gặp được người phương đông thần kỳ như anh. Xin hỏi anh muốn ăn gì, tôi sẽ cố gắng hết sức nấu cho anh một bữa ăn tối thịnh soạn để bày tỏ lòng cảm ơn”.
Lục Hi cười nói: “Ăn cái gì không quan trọng, nhưng sức ăn của tôi có hơi lớn, hy vọng cô có thể cân nhắc”.
“Không thành vấn đề thưa anh Lục, tôi đi chuẩn bị ngay”.
Nói xong, Jennifer tung tăng đi xuống, nhìn không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Lục Hi nhướng mày cười cười, bắt đầu mở tivi chờ bữa tối, anh cũng không ăn cơm trưa, quả thật có hơi đói.
Đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Jennifer bê một đĩa lớn đi lên.
Lục Hi thấy vậy, anh tiến lên nhận lấy, đặt lên bàn trà nhỏ.
Trên đĩathức ăn có nửa con dê lớn, nướng ngoài cháy trong mềm, phía trên còn tưới nước tương đậm đà, xung quanh trang trí một vài loại rau tươi, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn.
“Hy vọng anh có thể hài lòng”, Jennifer cười nói.
Lục Hi gật đầu nói: “Quá tốt rồi, vô cùng cảm ơn”.
Lục Hi nói xong cũng không khách khí, anh cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.
Nhìn Lục Hi ăn ngon lành, trên mặt Jennifer lộ ra một loại cảm giác thỏa mãn.