Thật ra thì Dương Hải Phong đã nhìn thấy anh ta đến, nhưng Phùng Nham ở trước mặt hắn ta chỉ là một hậu bối, đương nhiên hắn ta không thể tìm đến chào hỏi anh ta trước.
Lúc này nhìn thấy Phùng Nham nói chuyện, Dương Hải Phong ừ một tiếng, cũng không có đứng dậy, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy Phùng Nham rồi nói: “Bố cháu gần đây có khỏe không?”
“Nhờ phúc của chú, ông già nhà cháu vẫn ổn”, Phùng Nham nói.
Dương Hải Phong gật đầu.
Bố Phùng Nham tên Phùng Tĩnh Viễn là lão đại cầm đầu bang Tam Liên, bang hội này không lớn, nơi bang hội này thành lập chỉ có thể là bang hội hạng ba.
Nhưng đều là người trong giang hồ, mặt mũi cũng phải để lại một chút, cho nên Dương Hải Phong cũng khá lịch sự với Phùng Nham.
Lúc này chỉ thấy Phùng Nham cười nói: “Chú Dương, Tổng giám đốc tập đoàn Giai Mỹ ở Cảng Đài là bạn cùng trường, cũng là bạn tốt của cháu, cậu ấy biết cháu quen với chú Dương nên mới nhờ cháu đến nói giúp, quan hệ của chúng ta cũng khá tốt, chú nể tình bố cháu mà rộng lượng chút được không”.
Dương Hải Phong nhìn Phùng Nham, rít hai hơi xì gà, sau đó mới chậm rãi nói.
“Nếu cháu đã đến thì ít nhiều gì tôi cũng nên nể mặt một chút. Thế này nhé, nể mặt bố cháu, tôi sẽ nhượng thêm năm phần trăm cổ phần, Giai Mỹ nhượng thêm sáu mươi lăm phần trăm là được”.
Khang Hiểu Vũ nghe thế thì không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Xem ra Dương Hải Phong vẫn rất giữ thể diện cho Phùng Nham, tình hình đã rơi vào bế tắc nhưng vẫn khiến hắn ta nhượng thêm năm phần trăm, quả nhiên mình không nhờ nhầm người.
Lúc này hắn ta đắc ý nhìn Lục Hi, cũng lén ngó sang Hoắc Tư Duệ.
Lục Hi cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, còn Hoắc Tư Duệ lại cảm thấy cực kỳ tức giận.
Người do Khang Hiểu Vũ gọi đến nói như thế là đã đặt Giai Mỹ vào vị trí rất thấp, có thể nói cô sẽ gặp bất lợi trong cuộc đàm phán sau này, Khang Hiểu Vũ thật sự rất ngu ngốc về mặt này.
Thế nhưng Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham không nhận ra điều đó, chỉ cảm thấy việc mình có thể bàn bạc với Dương Hải Phong, giải quyết tình thế bế tắc là tốt, hai người đều tỏ vẻ rất đắc chí.
Thế nhưng đúng lúc này chỉ nghe Lục Hi bỗng nói.
“Được rồi, không cần nói nữa. Vốn dĩ là vì tránh phiền phức, anh vẫn có thể giữ năm phần trăm cổ phần của Giai Mỹ, tôi không định so đo chuyện này với anh nữa. Nhưng anh lại tham lam lợi ích đến mức này, anh đã không còn cơ hội nữa, từ bây giờ nếu anh dám làm loạn ở những nơi trực thuộc Giai Mỹ thì cẩn thận mạng sống của mình đấy”.
Lục Hi nói thế khiến mọi người chấn kinh.
Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham sợ hãi nhảy bật lên, Dương Hải Phong là ai chứ? Đại ca xã đoàn ở Cảng Đài, nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa vẫn còn đang ở trên địa bàn của người ta, thế này chẳng phải đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
Đừng nói Giai Mỹ có thể tồn tại ở Cảng Đài, dù có mấy cái mạng e là cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên khi nghe Lục Hi nói thế, Dương Hải Phong đã nổi giận.
Chỉ thấy hắn ta đập bàn nói: “Láo xược, xem ra cậu vẫn chưa nhận thức rõ về thế lực của xã đoàn chúng tôi rồi, hôm nay phải cho cậu biết tại sao nơi này lại có xã đoàn tồn tại”.
Dương Hải Phong vừa dứt lời, bên trong biệt thự đã có một nhóm khoảng ba mươi người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng cầm đao trên tay hung dữ lao ra.