Nơi này thật ra cũng là địa bàn gia tộc Antonio không chế, là người biết rõ thế lực của gia tộc, nhưng lúc này Lore cũng hết sức kinh hãi.
Là nhân viên vòng ngoài của gia tộc, Lore cũng không biết Burns thật ra đã suy yếu, trong tâm khảm của hắn ta, Burns vẫn là tồn tại vô cùng mạnh, ở nước Anh không ai có thể xứng tầm được, tồn tại của ông ta giống như thần thoại vậy.
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên chính là hoa mắt.
Bởi vì không ai có thể khiến trưởng tộc đối đãi như vậy, dù là tổng thống nước Anh cũng không được.
Nhưng hắn ta dụi mắt, phát hiện ra đây chính là sự thật, trong lòng liền dâng trào sóng biển.
Lúc này, Burns đã đi tới trước mặt hắn ta trách mắng: “Đứng ngây ra làm gì, còn không mau dẫn đường”.
“Dạ dạ”.
Lore lúng ta lúng túng dẫn đám người Lục Hi đi về phía một chiếc Stretch Lincoln chống đạn.
Còn đám người Burns không để ý đến tổng thống Congo, bọn họ lần lượt lên xe, nghênh ngang rời đi.
Chiếc Lincoln ra khỏi sân bay, lái thẳng vào phủ tống thống. Dưới hướng dẫn của Lore, Lục Hi ngồi vào phòng làm việc của tổng thống.
Đám người Burns phân thành hai hàng đứng hai bên, Lore và Congo thì đứng ở đằng xa dùng ánh mắt mơ hồ đánh giá tất cả những thứ này.
Lúc này, Lục Hi nói: “Lập tức chuẩn bị phương tiện giao thông đi về phía mục tiêu”.
“Vâng, tôi đi sắp xếp liền”.
Burns đáp lại, ông ta lập tức dẫn mọi người rời đi.
Ngay sau đó, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục Hi và Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên nhìn đông nhìn tây rồi nói: “Phủ tổng thống này chẳng ra làm sao”.
Lục Hi cười đáp: “Nơi này được xem như rất ổn rồi, địa phương nghèo khó này người ta ngay cả nhà cũng không có mà ở, cơm chẳng có mà ăn đâu”.
Khi Lục Hi làm lính đánh thuê, anh thường xuyên thi hành nhiệm vụ ở bên này, hàng năm ở đây chiến loạn liên miên, nhân dân chịu đủ mọi cực hạn.
Những quốc gia này cũng chỉ có thủ đô và các thành phố lớn nhìn còn ổn, những địa khu xa xôi vẫn lạc hậu đến đáng sợ, người chết đói cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, sự chênh lệch giàu nghèo thay đổi bất thường, người giàu dựa vào tài nguyên khoáng sản phong phú, đến bồn cầu trong nhà cũng màu vàng kim. Còn người nghèo có thể làm việc khổ cực trong khu vực khai thác mỏ, vậy cũng được xem như là người giàu trong khu dân nghèo. Có nhiều người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, hoàn cảnh sinh sống quả thật là vô cùng tệ.