Thế nhưng đúng vào lúc này, một bóng người lảo đảo từ ngoài cửa chạy vào, lớn tiếng hô lên: “Anh Phong, không ổn rồi, chúng ta bị lão đại của xã đoàn dẫn người bao vây rồi, vả lại họ cũng đã xông vào đây rồi”.
Dương Hải Phong nghe thấy mà lập tức nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó hiểu.
Ngay đúng lúc ấy, từ bên ngoài có mấy người lao vào, nhanh như cơn lốc, đứng lại trước mặt Hoắc Hướng Anh, nhìn về phía người mặc áo đen cầm theo dao phay. Trên người họ toát ra một thứ khí chất hung hãn và cực kỳ sắc bén, vừa nhìn đã biết là những người bước ra từ núi thây biển máu.
Nhìn thấy mấy người này, Dương Hải Phong hết sức bất ngờ, vội vàng xua tay hét lên ngăn cản thuộc hạ, sau đó hoảng loạn đứng dậy.
Mấy người này toàn là vệ sĩ tháp tùng bên cạnh lão đại xã đoàn thâm niên của Cảng Đài, ai nấy võ nghệ siêu đỉnh, ngày thường gặp được một người đã khó, tại sao hôm nay đồng loạt xuất hiện ở đây.
Cũng vào lúc này, vài âm thanh vang lên ở ngoài cửa.
“Dương Hải Phong, lá gan chó má của mày to gớm nhỉ, đứng trước mặt ông Hoắc mà cũng dám hỗn láo”.
“Mẹ kiếp, dám gây rắc rối cho ông Hoắc, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Cùng với âm thanh này, bảy tám người khác nắm tay nhau bước vào.
Dương Hải Phong vừa nhìn thấy đã nhanh chóng biến sắc.
Những người này đến từ xã đoàn lớn mạnh nhất của Cảng Đài, là nhân vật cấp lão làng, là các lão đại đứng đầu hiện giờ. Trước mặt họ, hắn ta chỉ là dạng vãn bối, căn bản không đáng để mắt.
Hội Tam Hợp, bang Thanh Liên, bang Triều Châu, bang Đại Toàn, vân vân… toàn là các lão đại bang phái hàng đầu.
Mà qua cửa lớn của đại sảnh, hắn ta còn nhìn thấy bên ngoài đã bị đủ mọi hội nhóm bao vây đến mức con kiến cũng không lọt, một số lão đại xã đoàn cũng ngang tầm hắn ta đứng ở ngoài cửa, không đủ tư cách tiến vào trong.
Phen này thì hắn ta thực sự hoảng loạn, vội vàng tiến tới hành lễ: “Các vị đại ca, đột nhiên đến thăm chỗ của người anh em này, có điều gì chỉ bảo”.
Đám đông không ngó ngàng gì tới hắn ta nhưng đồng loạt cúi người với Hoắc Hướng Anh: “Chào ông Hoắc”.
Hoắc Hướng Anh gật đầu, nghiêng người, để lộ ra Lục Hi đang ngồi trên ghế sô-pha, cất tiếng: “Còn không mau chào anh Lục”.
Các lão đại không khỏi giật mình, Hoắc Hướng Anh đã là nhân vật tôn quý nhất ở Cảng Đài, nhưng ông ta lại bảo đám người như họ chào hỏi người thanh niên này, rõ ràng Hoắc Hướng Anh cực kỳ tôn trọng. Liệu anh có lai lịch như thế nào?
Tuy đám đông thấy nghi hoặc, nhưng Hoắc Hướng Anh là nhân vật truyền kỳ trong giới giang hồ, gần như là “lãnh tụ tinh thần” của tất cả xã đoàn. Ông ta mở ra thời kỳ huy hoàng cho xã đoàn ở Cảng Đài, địa vị vô cùng cao quý, lời của ông ta nói, đám đông sẽ phục tùng vô điều kiện.
Đám người kia lại đồng loạt cúi người chào Lục Hi: “Chào anh Lục”.
Lục Hi gật gật đầu với họ, coi như đáp lại câu chào.
Cảnh tượng này suýt nữa khiến tim gan của Khang Hiểu Vũ và Phùng Nham vọt thẳng ra ngoài.
Đám lão đại này là sự tồn tại còn khủng khiếp hơn cả Dương Hải Phong, thế mà Lục Hi thản nhiên đến vậy?
Còn Dương Hải Phong hoàn toàn đờ đẫn, một già một trẻ không hề phô trương này sao lại có năng lực ghê gớm đến thế, cùng lúc kinh động bao nhiêu nhân vật lão làng.
Hắn ta lầm bầm hỏi: “Các vị đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lúc này, lão đại của bang Thanh Liên chỉ cười khẩy một tiếng: “Đến cả ông Hoắc cũng không nhận ra mà cũng dám lăn lộn trong giới giang hồ, mày ngông cuồng và ngu si tới cỡ nào chứ!”