‘Oa’ một tiếng Liễu Bồi Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lục Hi chòng chọc với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này toàn trường môt mảnh lặng thinh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Không ai sẽ tin tưởng Lục Thiên Hành lại cứ vậy chặn ngang một đòn đánh dồn toàn lực của một tông sư, hơn nữa còn khiến Liễu Bồi Nhiên gặp phải cắn trả và thương tổn
Chỉ có Lâm Tiêu lộ ra nụ cười với biểu cảm nên là như vậy.
Dưới sự choáng váng của mọi người, ngọn lửa bập bùng trên thanh trường đao trong tay Lục Hi cũng lụi tắt không thấy.
Chỉ với một sải chân anh đã đứng trước mặt Liễu Bồi Nhiên, chậm rãi nói: “Tông sư chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, ông còn thủ đoạn nào khác không?”
Giờ phút này khi mọi người nghe được lời nói đầy ngạo nghễ này của Lục Hi lại không có ai dám lên tiếng, bởi anh có tư cách để kiêu ngạo.
Chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên chậm chạp lau đi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng đáp: “Lão phu thừa nhận quả thực đã đánh giá thấp cậu, cậu đã có thực lực vươn tới hàng tông sư”.
Lục Hi chỉ nhìn ông ta cười mà không nói.
Nhìn thấy nụ cười này của anh, Liễu Bồi Nhiên lại nói tiếp: “Tuy nhiên lão phu đã tiến vào cảnh giới tông sư mấy chục năm nay, há phải là sống uổng phí thời gian, lại tiếp một chiêu của tôi đi”.
Liễu Bồi Nhiên nói xong đột nhiên hai tay chắp chữ thập trước ngực, hét lên từng chữ: “Om, ma, ni, bát, mị, hồng”.
“Thần chú sáu chữ của Mật tông?”
Vài từ này của Liễu Bồi Nhiên vừa nói ra miệng đã có người kinh ngạc kêu lên.
“Không lẽ nói Liễu đại tông sư không chỉ là cường giả võ đạo mà còn song song tu luyện Mật tông?”
Thấy một tông sư võ đạo bỗng nhiên thốt ra thần chú Mật tông, đám đông lập tức bàn tán xôn xao, ngay cả Lâm Tiêu cũng là vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, ông ta chưa từng nghe nói qua Liễu Bồi Nhiên còn tu luyện cả bí thuật của Mật tông.
Nhưng vào lúc này chỉ thấy một luồng sức mạnh vô hình buông xuống quảng trường, nguồn năng lượng này sâu rộng mênh mông khiến mọi người đều cảm thấy con tim kinh sợ không thôi.
Lúc này Kim Cang hộ pháp cao hơn chục mét ở trung tâm quảng trường đột nhiên phát ra ngàn vạn hào quang chiếu sáng cả bầu trời đêm, khi mọi người còn đang giật mình sửng sốt thì Kim Cang hộ pháp khổng lồ này vậy mà bước xuống khỏi bệ.
“Cái gì?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phật tổ hiển linh sao?”
Đám đông đều kinh hoảng vô bờ khi thấy cảnh tượng quái lạ này, trong chớp mắt đủ các loại giả thuyết được đưa ra, rốt cuộc chuyện này cũng đã vượt ngoài thường thức của họ.
Còn gương mặt Liễu Bồi Nhiên thì vặn vẹo dữ tợn, dường như đang phải chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt mà nhe răng trợn mắt.
Lục Hi nhíu mày, gắt gao nhìn Kim Cang hộ pháp đang đi về phía mình.
Bức tượng điêu khắc Kim Cang vào lúc này như sống lại, trong mắt nó hiện lên vẻ uy nghiêm sừng sững, tay giơ cao chùy hàng ma, sải từng bước lớn hướng tới Lục Hi.