Anh vẫn rất tò mò với cảnh giới này, tuy anh sớm đã biết còn có những sự tồn tại càng cao cấp hơn so với tông sư nhưng lại mờ mịt không rõ tên của chúng là gì.
Lúc này chỉ thấy lão tổ mỉm cười đáp.
“Việc này trước tiên không vội, đợi đám ranh con đó tới ông có một chuyện cần phải tuyên bố, sau khi hoàn thành hai ông cháu chúng ta lại tán gẫu”.
Lục Hi chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó chỉ thấy Ôn Nhất Hàng trở lại, theo sau ông ta còn có không ít người, sau khi những người này tiến vào đều bước đến chào hỏi lão tổ tiếp đó ngay ngắn đứng ở hai bên giống như Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn.
Dần dần lượng người đến ngày càng đông, cả một sảnh lớn gần như đứng chật kín.
Lúc này Ôn Nhất Hàng dõng dạc bước ra khỏi hàng, cúi người nói với lão tổ: “Thưa lão tổ, thế hệ thứ hai của nhà họ Ôn ngoại trừ những người làm việc ngoại tỉnh đều đã tới đủ, mời người dạy bảo”.
Lão tổ quét mắt nhìn đám đông phía dưới một lượt, mở miệng liền mắng: “Đám khốn kiếp các người”.
Tiếng mắng chửi đột ngột này khiến sắc mặt của mọi người tối sầm lại rồi lặng lẽ cúi thấp đầu, đồng thời trong lòng họ cũng ngạc nhiên đan xen nỗi nghi ngờ, tại sao lão tổ lại ngồi cùng Lục Thiên Hành?
“Tự nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình xem, huênh hoang bốc đồng coi trời bằng vung, các người tưởng rằng chỉ cần là người nhà họ Ôn đã có thể hoành hành ngang dọc thiên hạ sao? Nói cho các người biết, trên thế giới này người có thể một chưởng vỗ chết nhà họ Ôn có rất nhiều”.
Nghe đến đây tim gan ai nấy đều run rẩy, nhà họ Ôn xưng bá tại tỉnh Giang Chiết đã nhiều năm nay, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày nhà họ Ôn sẽ sụp đổ, cho đến khi Lục Thiên Hành xuất hiện đã dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc, bây giờ lão tổ nói ra những lời này bọn họ lập tức cảm thấy một trận nguy hiểm đang rình rập ngay trước mặt.
Lão tổ nói xong thì thoáng dừng lại liếc mắt một vòng, sau đó tiếp tục nói lời thấm thía.
“Ôn Nhất Hàng làm tôi quá thất vọng, tôi thấy nhà họ Ôn trong tay ông ta đã không còn tương lai gì nữa rồi, bây giờ tôi thu hồi chức vị gia chủ của Ôn Nhất Hàng và Ôn Uyển sẽ lên thay thế tiếp quản, mọi người có ai có ý kiến gì không?”
Câu nói này vừa vang lên tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Bãi miễn gia chủ đã là một việc động trời, mà một người phụ nữ như Ôn Uyển đứng lên đảm nhiệm vị trí gia chủ càng khiến người nghe kinh sợ, không lẽ nhà họ Ôn sau này sẽ do một người phụ nữ cầm lái sao?
Mặc dù mọi người đều bất mãn trong lòng nhưng lại không có lá gan lên tiếng, lão tổ trước sau vẫn là sự tồn tại ổn định lực lượng tại nhà hộ Ôn, ai cũng không dám hỗn xược trước mặt ông.
Sắc mặt Ôn Nhất Hàng vặn vẹo một hồi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không hé răng nhưng Ôn Thế Hòa ở bên cạnh đã nôn nóng không kiềm được mà bước nhanh ra khỏi hàng.
“Thưa lão tổ, việc này có phải là nên hoãn lại hay không, rốt cuộc thì việc thay đổi gia chủ cũng liên quan tới sự hưng suy trong tương lai của cả gia tộc, làm như vậy dường như có chút không thỏa đáng mà”.
Lão tổ liếc mắt nhìn Ôn Thế Hòa một cái nhưng không trả lời lại.
Lúc này đám đông thấy có người ra mặt, lão tổ cũng không đáp lại thì một nửa số người cũng theo đó nhao nhao gật đầu tỏ ý tán thành với ý kiến của Ôn Thế Hòa.