Thế nhưng nơi này là đại viện của tỉnh ủy, cảnh giới nghiêm ngặt, họ không sợ người ngoài xông vào.
Người giúp việc đã ngủ nên Mục Duy Trân đích thân ra mở cửa.
“Khả Thiên, anh trai, sao anh lại đến đây?”
Nhìn thấy Vân Hiện Diệp, Mục Duy Trân có vẻ bất ngờ.
“Anh, qua đây ngồi đã”, Vân Thắng Quốc thấy anh trai bèn gọi.
Vân Hiện Diệp cũng không khách sáo, bước tới sofa và ngồi xuống.
Vân Khả Thiên ngoan ngoãn đi pha trà.
“Muộn thế này rồi, anh đến có chuyện gì sao?”, Vân Thắng Quốc hỏi.
Vân Hiện Diệp chậm rãi nói: “Anh đưa Khả Thiên về chỗ hai đứa, nó lớn vậy rồi, suốt ngày nhốt ở chỗ anh cũng không ra làm sao”.
Vân Thắng Quốc gật đầu.
“Chuyện này, chắc hẳn nên kết thúc rồi nhỉ?”, Vân Hiện Diệp nói.
Thần sắc Mục Duy Trân không được tự nhiên, bà ta hỏi: “Anh nói là chuyện gì thế?”
“Ôi! Còn chuyện gì vào đây được nữa, chẳng lẽ đến bây giờ hai đứa vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của Lục Hi à?”, Vân Hiện Diệp nói rất thâm sâu.
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân đều thấy lúng túng.
“Hóa ra anh cũng biết chuyện này rồi, chúng em tính ngày mai đích thân đi xin lỗi cậu Lục”.
Vân Thắng Quốc khẳng định.
Vân Hiện Diệp gật gật đầu và đáp.
“Chú nghĩ được như thế thì tốt, một tông sư mới tấn cấp, bất kể thế nào cũng xứng đáng được tôn trọng. Chú ở trong thể chế nên cũng biết, một khi trở thành tông sư sẽ được quốc gia quan tâm, vừa giám sát bọn họ vừa để bọn họ trở thành một sức mạnh bên ngoài lực lượng quân sự để đối phó với các sự kiện khẩn cấp và đặc thù. Vả lại, người ta còn cứu mạng chú, chú cũng nên mời người ta ăn một bước cơm”.
Vân Thắng Quốc lập tức biến sắc, hỏi lại: “Ý của anh là, chai nước đầu nguồn kia, là hàng thật ư?”
Vân Hiện Diệp lắc đầu, đáp.
“Hai đứa này, sao đến bây giờ vẫn còn hồ đồ như thế? Y thuật của Diệp Phùng Xuân có thần kỳ đến mức nào cũng không chữa nổi bệnh ung thư, nếu không, làm sao có nhiều người chết như thế được”.
Mặt mũi Mục Duy Trân trắng bệch, bà ta và Vân Thắng Quốc đưa mắt nhìn nhau.
Họ vẫn luôn là người trong cuộc mờ mịt, coi Lục Hi như một kẻ lừa đảo, đến tận bây giờ, mọi thứ chất chồng lên nhau, cộng thêm sự chỉ dẫn từ anh trai, họ mới bỗng dưng hiểu ra.
Thuốc của Diệp Phùng Xuân, ông ta chỉ dùng một ngày đã thấy triệu chứng bệnh hết hẳn, đã vậy còn trẻ ra rất nhiều, đồng thời, Khả Thiên cũng nói, gần như cùng với lúc ông ta uống thuốc, con trai cũng lén cho ông ta uống nước đầu nguồn.
Nghĩ đến đây, Vân Thắng Quốc vỗ đầu, ảo não nói: “Sao em lại ngu xuẩn đến thế, coi ân nhân cứu mạng như kẻ thù”.