Mục Trung Hoa nhìn thấy Lục Hi, anh ấy lập tức nói: “Đám khốn khiếp này dám sờ mó Nguyệt Nguyệt, hôm nay tôi phải làm thịt bọn chúng”.
Lục Hi nghe vậy, trong lòng cũng tức giận. Trong quán cơm chính vì có Trương Nguyệt Nguyệt ở đó, Lục Hi không muốn làm mất hứng mọi người ăn cơm, vì vậy mới không lên tiếng, tha cho bọn chúng.
Không ngờ lại đụng phải đám khốn khiếp ở đây, bọn chúng còn dám chọc ghẹo chị dâu của mình, lửa giận của Lục Hi lại dâng lên.
Còn Trình Học Phong nghe xong cũng vô cùng tức giận, năm lần bảy lượt bị đám tóc vàng này khiêu khích, anh ta không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Lúc này, tên tóc vàng cầm đầu đeo dây chuyền vàng cười nói: “Mày đi hỏi thăm xem ông đây đã sợ ai ở khu Nam Thành này chưa? Dựa vào mấy đứa chúng mày, sao hả, còn muốn đánh nhau ư?”
Mấy tên đứng sau tên tóc vàng nghe xong lập tức cười ha ha. Bọn chúng đều là thuộc hạ của lão đại Triệu Thâm Hải ở khu Nam Thành, quán bar này cũng là địa bàn của lão đại Triệu.
Lũ bọn chúng hống hách lộng hành ở khu Nam Thành đã quen rồi, lại còn là địa bàn của mình, bọn chúng sẽ sợ đám người Mục Trung Hoa sao.
Ở quán cơm bọn chúng đã muốn trừng trị đám người Mục Trung Hoa rồi, nhưng cuối cùng đối phương nhượng bộ, bọn chúng cũng đành thôi. Không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây.
Nhìn thấy Mục Trung Hoa và Trương Nguyệt Nguyệt đang khiêu vũ trên sàn nhảy, tên tóc vàng dẫn người vây quanh bọn họ.
Tên tóc vàng muốn thấy Mục Trung Hoa tức giận, nếu anh ấy dám động tay thì lập tức phế bỏ anh ấy, sau đó cố gắng nói chuyện với bạn gái Mục Trung Hoa. Mặc dù Trương Nguyệt Nguyệt không phải xinh đẹp, nhưng tiêu chuẩn cũng trên trung bình, đặc biệt là cơ thể tròn đầy cân đối, rất đáng giá để chơi đùa một chút.
Lúc này, Lục Hi nhìn xung quanh, người ở đây quả thật hơi đông, anh liền nói với tên tóc vàng: “Chúng ta đổi chỗ khác, ở đây hơi đông người”.
Tên tóc vàng nghe xong liền cười ha ha đáp: “Sao hả, sợ mất mặt chứ gì, ông đây nói cho mày biết, ở khu Nam Thành này, mày đi đến đâu cũng như nhau cả thôi, ông đây nhất định trừng phạt cho mày biết vâng lời”.
Nhìn thấy tên tóc vàng không biết phải trái như vậy, Lục Hi liền quạt ra một cái tát.
Một tiếng “Bốp” vang lên, tên tóc vàng lộn nhào một vòng rồi ngã xuống đất, thuộc hạ của gã liền ngây ra.
Một lát sau, tên tóc vàng giãy giụa đứng dậy, gã lau vết máu ở miệng, hung hãn nói: “Mẹ nó mày tìm cái chết rồi, các anh em, xông lên cho tao”.
Thuộc hạ của tên tóc vàng lúc này mới tỉnh mộng, bọn chúng lập tức chen nhau xông lên.
Người ở đây đông đúc, Lục Hi cũng không nặng tay, vậy nên tên tóc vàng nhìn vẫn vui vẻ lắm.
Lúc này, Trình Học Phong thấy Lục Hi ra tay, anh ta cũng nhào tới.
Còn Mục Trung Hoa lại có vẻ do dự, không phải anh ấy sợ, hồi nhỏ ba người bọn họ cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng bây giờ có Trương Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh, một khi đánh nhau, anh sợ sẽ không chú ý được cô ấy.