Lời của giảng viên như vậy, Tưởng Lợi Dân không dám làm trái. Nhóm sinh viên chui vào lều ngủ.
Sau đó, Tề Tuyết Phong nói với Lục Hi: “Cậu cũng vất vả cả ngày rồi, ngủ sớm đi”.
Lục Hi gật đầu.
Tình huống đã như thế này rồi, anh cũng không từ chối được.
Thật ra Lục Hi ngủ đâu cũng được, anh là nóng lạnh bất xâm rồi, cho nên chút chênh lệch nhiệt độ này cũng không làm gì được anh.
Thấy mọi người đã ngủ, Lục Hi cũng chui vào trong lều. Dù sao lều đã trống, đằng nào cũng thế, ngủ bên ngoài ít nhiều cũng có chút không tốt với anh.
Nhưng Lục Hi vẫn để lại một tia thần thức ở chỗ thiết bị và hành lý, nếu đã được người ta mời thì phải có trách nhiệm mới được.
Cứ như vậy, anh ngủ thẳng đến sáng, Lục Hi ngáp ngủ, đi ra khỏi lều thì thấy mọi người đang nấu cơm sáng.
Lục Hi chào hỏi mọi người, còn Tưởng Lợi Dân thấy anh thì sì mặt ra.
Lục Hi thầm lắc đầu, cũng chẳng phải tại anh, cho nên Lục Hi mặc kệ.
Đúng lúc này, ở phía bắc bỗng nhiên xuất hiện một rạng màu xẹt qua.
Mọi người thấy vậy thì nghị luận sôi nổi.
“Đó là thứ gì vậy?”
Tề Tuyết Phong hơi suy tư rồi nói: “Lập tức thu thập đồ vật chạy tới đó đi. Có thể là dạng địa hình Danxia có biến đổi về lí tính đấy, rất đáng để nghiên cứu.
Mọi người nghe vậy thì vội vàng thu thập hành lí.
Lục Hi cũng không hiểu địa hình Danxia là gì, nhưng Tề Tuyết Phong trông có vẻ rất nghiêm trọng, nên anh cũng tới giúp thu thập.
Sau khi dọn xong, Lục Hi liền lái xe đi về hướng Bắc.
Đi được hơn 30km mà vẫn chưa tới nơi, Tề Tuyết Phong sốt ruột nói: “Nhanh lên chút đi, địa hình nay biến đổi trong thời gian rất ngắn, nếu đi chậm sẽ không thấy nữa đâu”.
Lục Hi nghe vậy thì lập tức rồ ga tiến lên.
Đây là con Wuling Hongguang 7 chỗ, tính năng bình thường, nhưng vào tay Lục Hi thì lại rất có khí thế của xe thể thao.
Chỉ thấy anh dẫm chân ga, chạy như điên đến đích. Đường đi quanh co khúc khuỷu, nhưng Lục Hi không hề giảm tốc độ mà vẫn có thể uyển chuyển vượt qua.
Hai nữ sinh sợ đến mức thét chói tai, hai nam sinh kia thì chỉ kinh ngạc cảm thán kỹ thuật lái xe của Lục Hi quá tốt.
Chỉ có Tưởng Lợi Dân vẫn đen mặt, nắm chặt tay vịn, không nói lời nào.
Cứ như vậy, Wuling Hongguang phóng một đường bụi mù, chạy hơn 60km như điên rồi đến một hẻm núi đỏ rực.
Hẻm núi này nhìn không giống các nơi khác của Hỏa Diệm Sơn, nham thạch ở đây là màu đỏ tươi, giống như lúc nào cũng có thể cháy bùng lên.
Tề Tuyết Phong bảo Lục Hi dừng xe, sau đó đoàn người xuống xe, đi vào hẻm núi.
Giờ là cuối thu nhưng đi đường vẫn có cảm giác nóng chân.