Mười mấy quản lý nhìn thấy Tần Nguyên Cửu không nói lời nào liền vội vàng hỏi.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến an toàn và tương lai của bọn họ, vậy nên bọn họ không giấu nổi lo lắng.
Chỉ thấy sắc mặt Tần Nguyên Cửu trắng bệch, ông ta đáp: “Giám đốc Hoắc nói, tất cả nghe theo sắp xếp của cậu Lục”.
“Cái gì?”
“Chuyện lớn như vậy cứ thế giao cho một người ngoài đến xử lý?”
“Triệu Hoàng này lòng dạ ác độc, nếu xử lý không tốt, chúng ta có thể sẽ gặp tai họa, giám đốc Hoắc sao vậy”.
Mọi người nghe xong bắt đầu bàn tán ra vào.
Một lát sau, Tần Nguyên Cửu lớn tiếng nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, nếu giám đốc Hoắc đã quyết định rồi, vậy thì chúng ta cứ làm theo là được”.
Mọi người nghe xong liền cúi thấp đầu.
Giám đốc Hoắc là lãnh đạo tối cao của Giai Mĩ, quyết định của cô chính là quyết định cuối cùng, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Lúc này, Tần Nguyên Cửu lấy điện thoại ra và nói: “Nếu giám đốc Hoắc đã quyết định vậy, cậu Lục này cũng cố chấp như thế, tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với thuộc hạ của Triệu Hoàng”.
Trong lòng Tần Nguyên Cửu đã có chút bực dọc.
Quyết định của giám đốc Hoắc và Lục Hi liều lĩnh không nói, còn không hề cân nhắc đến an toàn của bọn họ, Tần Nguyên Cửu cũng quyết định đá rắc rối sang cho Lục Hi.
Ông ta nhấn một số máy, một lát sau điện thoại được kết nối.
“Xin lỗi, cậu Lục của chúng tôi nói tiền này về sau Giai Mĩ không tính nộp nữa”.
“Con mẹ nó, chúng mày muốn đâm đầu vào chỗ chết à, cái thằng họ Lục là ai hả?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói tức giận.
Tần Nguyên Cửu trầm giọng nói: “Cậu Lục là khách quý của giám đốc Hoắc chúng tôi, cậu ấy nói nếu các anh không bằng lòng thì có thể đi tìm cậu ấy”.
“Giỏi lắm thằng nhãi, nói với hắn ông đây sẽ đến, chờ ông đây trừng trị hắn xong rồi sẽ đến lượt từng người chúng mày”.
Tần Nguyên Cửu chau mày, nói: “Cậu ấy ở phòng năm lẻ tám khách sạn Giáp Thiên Hạ, các anh có thể đi tìm cậu ấy bất cứ lúc nào”.
“Giỏi lắm thằng nhãi, mày chờ đó”.
Nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.
Lúc này, Tần Nguyên Cửu thở dài, ông ta ngồi xuống.
Mọi người liền vội vàng hỏi: “Đối phương nói thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào nữa, hắn nói trừng trị tên họ Lục kia xong thì trừng trị đến chúng ta”, Tần Nguyên Cửu mặt mày ủ dột nói.
“Bây giờ làm thế nào đây?”