Lục Hi chau mày, xem ra dạy dỗ hắn ta vẫn còn nhẹ lắm, vào lúc Lục Hi đang nghĩ xem có nên đánh gãy chân hắn ta không, đột nhiên anh lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng: “Vương Cảnh, con mẹ nó anh muốn tìm chỗ chết sao?”
Sát khí Vương Cảnh dâng trào, lửa giận ngút trời, lập tức hắn ta âm thầm nhìn xung quanh: “Ai, con mẹ nó đi ra cho ông đây, hôm nay ông đây không giết chết các người thì tao không phải họ Vương”.
Một tên Lục Hi mà dám để hắn ta mất mặt, bây giờ lại có một tên khốn kiếp dám nói như vậy với mình, Vương Cảnh quả thật tức đến bùng nổ rồi.
“Con mẹ nó mày giết đi tao xem”.
Lúc này, Vương Bá Hổ mặt đầy tức giận, gã dẫn theo Lương Bách Hiếu đến trước mặt Vương Cảnh.
Vương Cảnh mở đôi mắt say lờ đờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy người đến chính là Vương Bá Hổ, hắn ta mặt đầy tươi cười nói: “Anh Bá Hổ, là anh à, vừa hay anh đến rồi, tên khốn này không nể mặt em, anh Bá Hổ giúp em xả giận”.
Hắn ta và Vương Bá Hổ được gọi là hai Vương ở Tây Sơn, từ trước đến nay không ai dám chọc, hai người cũng thường xuyên chơi cùng nhau, quan hệ xem như không tệ.
Nhưng Vương Cảnh biết mình và Vương Bá Hổ vẫn có chênh lệch lớn, không chỉ nhà hắn ta giàu không bằng Vương Bá Hổ, hơn nữa nhà Vương Bá Hổ có mối quan hệ hợp tác với nhà họ Lương, giới cấp cao đều biết.
Mà nhà họ Vương có một tông sư, địa vị cao quý trong giang hồ, võ lực gia tộc hùng mạnh, thương nhân bình thường không chọc nổi, mà khi hai nhà này hợp tác, ở Tây Sơn càng không ai dám chọc, Vương Cảnh ở trước mặt Vương Bá Hổ thấp hơn không chỉ một cái đầu.
Nhưng vào lúc này, Vương Bá Hổ lại không nói lời nào, gã tiến lên cho Vương Cảnh mấy cái bạt tai.
“Bốp bốp bốp bốp”.
Sau một tràng bạt tai giòn giã, chẳng những Vương Cảnh ngây ra, ngay cả đám chân chó và người đàn ông gầy nhỏ của hắn ta cũng đều ngơ ngác.
Đương nhiên bọn họ biết thân phận của Vương Bá Hổ, hơn nữa quan hệ giữa Vương Bá Hổ và Vương Cảnh không tệ, sao đột nhiên lại trở mặt với hắn ta?
Nhưng nghi vấn vẫn là nghi vấn, Vương Bá Hổ tát Vương Cảnh, bọn họ đến rắm cũng không dám đánh. Thực lực nhà Vương Bá Hổ như vậy, nếu chọc vào gã, đừng nói là bọn họ, dù là Vương Cảnh cũng không gánh nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Vương Bá Hổ giết chết.
Một lúc sau, Vương Cảnh mới tỉnh táo lại, hắn ta che mặt, sợ hãi hỏi: “Anh Bá Hổ, thế này là thế nào”.
“Thế nào hả?”, Vương Bá Hổ mặt đầy sương lạnh: “Con mẹ nó lá gan của mày ngày càng lớn rồi đấy, đến cả người của anh Lục mày cũng dám chọc, nếu mày muốn tìm cái chết thì tự đi được rồi, đừng kéo theo bọn tao”.
Vương Bá Hổ biết rõ thực lực của Lục Hi, ngay cả nhà họ Ôn cũng không phải đối thủ của anh, bị anh làm cho khuất phục, thực lực đã trái với lẽ trời.
Nếu trong cơn giận dữ anh nổi lên ý muốn giết người, e rằng người ở đây sẽ không may mắn thoát được, dù có Lương Thông thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Lúc này, Vương Cảnh và thuộc hạ của hắn ta mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía Lục Hi, bọn họ có chút nghĩ không thông, rốt cuộc Lục Hi có lai lịch gì mà khiến một Vương Bá Hổ luôn hung hăng càn quấy không coi ai ra gì nói được điều như vậy.
Đúng lúc đó, Lương Thông vội vã chạy tới, vẻ mặt khẩn trương: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Thông mới vừa đi xuống tầng nghe điện thoại, khi ông ta đi lên thì phát hiện bên đó đã có không ít người, hình như là Vương Cảnh và Lục Hi nổi lên mâu thuẫn.