Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, xoay người dẫn đội ngũ tiếp tục đi tuần tra.
Lục Hi lắc đầu, tiếp tục đi dạo quanh Tây Hồ.
Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, Tây Hồ được chiếu sáng bởi vô số ánh đèn, khiến nơi đây giống như tiên cung, đặc biệt là mặt hồ làm chiến trường cũng được mấy chục cái đèn pha chiếu đến, sáng như ban ngày.
Lúc này, trên mấy cái đê ở Tây Hồ cũng có không ít người đứng đó, phải lên đến hàng ngàn người. Bọn họ châu đầu ghé tai, sôi nổi bàn luận về trận quyết chiến này.
Ở một góc đê khác, Lâm Tiêu dẫn đám đồng đạo Tây Bắc nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt hồ kia.
“Ông Lâm, sao cậu Lục vẫn chưa đến nhỉ?”, có người lo lắng hỏi.
Lâm Tiêu bình tĩnh đáp: “Vội cái gì, đến lúc cần thì cậu Lục sẽ xuất hiện thôi”.
Đám người nghe xong thì cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng chờ đợi.
Lúc này, Lục Hi đã thay đổi thành dáng vẻ của Lục Thiên Hành, mà trên cái đê anh đứng cũng đã có rất nhiều người.
Bên cạnh anh có mười mấy người kéo thành một nhóm thảo luận quyết chiến lần này.
“Anh Triệu, anh nghĩ lần này Lục Thiên Hành có mấy phần thắng?”
“Lục Thiên Hành là tông sư vừa lên, tuy rằng có lịch sử đánh bại tông sư nhưng so với tông sư lâu đời như Ôn Nhất Hàng thì vẫn hơi yếu. Dù sao thì tu vi cấp tông sư cũng phải tích lũy theo thời gian, Lục Thiên Hành chỉ là người mới, tuy mạnh nhưng cũng có hạn”.
“Đúng, lần quyết chiến này Ôn Nhất Hàng đã chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Lục Thiên Hành không có cửa thắng đâu”.
Mọi người nghị luận sôi nổi, những không ai coi trọng Lục Thiên Hành.
Lúc này, một người trong số đó nhìn Lục Hi vẫn luôn im lặng mà lại còn cau mày, bèn hỏi: “Người anh em này chẳng lẽ lại có suy nghĩ khác về trận chiến sắp tới sao?”
Lục Hi giãn chân mày, đáp: “Tôi lại coi trọng Lục Thiên Hành hơn”.
Nói đùa, anh đương nhiên phải về phe chính mình rồi, chẳng lẽ lại đi xem trọng người khác.
Đám người nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, có một người nói: “Xin được nghe cao kiến của người anh em?”
Lục Hi mỉm cười nói: “Ôn Nhất Hàng tuy rằng tu vi thâm hậu, nhưng tuổi già huyết suy, Lục Thiên Hành tuy rằng chỉ là tông sư mới lên, nhưng tuổi trẻ háo thắng, khí huyết mạnh mẽ, nên kết quả còn cần phải nói sao?”
Đám người nghe xong thì lập tức cười vang.
Một người trong đó nói.
“Cậu vào đây được thì chắc cũng là đồng đạo, sao nói chuyện như người ngoài ngành thế? Đã đến cảnh giới tông sư rồi thì bọn họ làm gì còn là người thường nữa, đâu có khí huyết suy bại như cậu nói, chỉ có từ từ tích lũy, công lực càng thêm thâm hậu mà thôi”.
“Hahahaha”.
Mọi người cười vang.
Lục Hi cũng chỉ mỉm cười, không nói gì.
Rồi lại có người lên tiếng: “Lâm Tiêu ở Tây Bắc dẫn theo đồng đạo Tây Bắc đặt cược mạnh cho Lục Thiên Hành thắng, e là sẽ phải lỗ sạch vốn thôi. Không hiểu ông ta nghĩ gì nữa, haiz!”