Lục Hi cười nói: "Tôi chỉ là bạn của sếp Hoắc mà thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều".
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói kiêu ngạo.
"Không cần biết ai đang ở bên trong, mau dọn hết phòng bao này ngay lập tức đi! Mấy ngày nay ông đây đang rất bực mình, đừng để ông đây điên lên!"
Tần Nguyên Cửu vừa nghe xong liền lập tức nói: "Thật xin lỗi cậu Lục, để tôi ra ngoài xem thử một chút".
Nở một nụ cười kỳ quái, Lục Hi gật đầu.
Tần Nguyên Cửu xoay người đi ra ngoài, một lúc sau thì ông ta trở lại, ngượng ngùng nói: "Cậu Lục, hay là chúng ta đổi phòng đi".
Lục Hi cười nói: "Tại sao?"
Tần Nguyên Cửu do dự một hồi, vẫn nói: “Cậu Vương của tập đoàn Gia Thịnh và cậu Lưu của tập đoàn Hào Mỹ muốn dùng căn phòng này, bọn họ đều là dạng cường hào ác bá ở đây, gây chuyện là sẽ gặp rắc rối!”
Tần Nguyên Cửu không phải sợ hai người này, danh tiếng của tập đoàn Giai Mỹ cũng chẳng phải dạng vừa.
Chỉ là hai tập đoàn đó đều là những doanh nghiệp lâu năm ở khu vực này, gốc rễ chắc chắn, thuộc vào loại cường hào ác bá. Nếu không phải trong tình hình bắt buộc, Tần Nguyên Cửu cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Dù sao, nếu xảy ra tranh chấp, chắc chắn sẽ kinh động tới trụ sở chính của Giai Mỹ, đến khi đó, tổng giám đốc Hoắc sẽ trách tội, ông ta không gánh trách nhiệm được.
Có điều, Lục Hi nở một nụ cười ranh mãnh, nói: “Không sao, phòng này không cần nhường cho bọn họ, xem bọn họ làm được gì”.
Nghe thấy Lục Hi nói vậy, sắc mặt Tần Nguyên Cửu bỗng trở nên khó coi.
Lục Hi là khách quý mà tổng giám đốc Hoắc đã dặn dò ông ta phải tiếp đãi thật chu đáo, nhưng hai tập đoàn Gia Thịnh và Hào Mỹ cũng rất có tiếng tăm ở khu Xuyên này, gốc rễ vững chắc, không dễ chọc vào.
Nếu ông ta xảy ra tranh chấp với cậu ấm của hai tập đoàn này, tương lai sẽ liên luỵ tới tập đoàn Giai Mỹ, ông ta cũng không gánh được tội này, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.
Nghĩ một lúc, Tần Nguyên Cửu nói: “Anh Lục, hay là chúng ta cứ nhường bọn họ đi, ở đây có những phòng khác view cũng đẹp lắm”.
Tần Nguyên Cửu nghĩ, nhường được thì cứ nhường thôi. Vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà kết oán với cậu ấm của hai tập đoàn lớn, thực sự không đáng.
Dân kinh doanh vẫn luôn phải đề cao chuyện dĩ hoà vi quý. Ông ta là quản lý ở khu vực Đô Thành, cũng nên có trách nhiệm với lợi ích ở đây của Giai Mỹ.
Lục Hi chỉ cười nói: “Hai tay cậu ấm thôi mà, cho bọn họ mười cái gan cũng không dám ngông cuồng trước mặt tôi”.
Lục Hi vừa dứt lời, không chỉ Tần Nguyên Cửu bàng hoàng, đến cả những quản lý khác cũng ngớ người theo.
Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn là đám cậu ấm hạng nhất hạng nhì ở Đô Thành, bối cảnh gia đình rất lớn. Lục Hi phát ngôn như vậy có phải hơi khoa trương không?
Ngay lúc này, người ở bên ngoài dường như không đợi được nữa, cửa phòng bật mở, có người bước vào: “Mẹ nó, đứa nào ở bên trong phòng mà lề mề vậy. Không biết ông đây cần dùng phòng này sao?”
Bước vào trong chính là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn, đằng sau hai người bọn họ còn có Lạc Lạc và Dao Dao, cùng với 7, 8 chàng trai, cô gái nữa, đều bày ra vẻ mặt tự cao tự đại.
Đám người này vừa bước vào, Tần Nguyên Cửu và các quản lý khác đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm gì.