Nhà họ Ôn gần như đang khống chế các ngành nghề ở Giang Chiết, người của gia tộc bọn họ thâm nhập vào đủ các ban ngành, những người này chỉ cần một câu nói là có thể khiến cho họ mất chén cơm, vì vậy ngay cả một lời cứng rắn ông ta cũng không dám nói.
Lúc này, cậu trai tóc tím lại phách lối nói: “Vậy thì tắt cái máy báo động ấy đi, còn nữa, đừng làm phiền ông đây, nếu không thì ông đây cho mày nghỉ việc ngay lập tức”.
Cảnh sát trên tàu vừa nghe thấy lời này, trên mặt thoáng qua một chút tức giận, nhưng liền biến mất nhanh chóng.
Một lát sau, ông ta kéo người cảnh sát trẻ tuổi kia cùng đi tới phòng điều khiển trong toa tàu, bọn họ thật sự tắt cái máy báo động đó thật.
Lúc này, hành khách trong toa tàu liền xôn xao.
Cậu thanh niên họ Ôn này lợi hại vậy sao?
Nhưng một vài người bản địa đang trên đường trở về nhà điều biết rõ sự lợi hại đó, bọn họ ngậm chặt miệng không nói câu nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Còn Lục Hi thấy nhân viên phục vụ tàu ở trong phòng nghỉ lén lau nước mắt, hai cảnh sát trên tàu ở bên cạnh khuyên giải.
Có người hút thuốc trên tàu cao tốc, nhân viên phục vụ bị xử phạt là điều chắc chắn, nói không chừng còn mất việc, cô ấy làm sao mà không buồn chứ.
Lúc này, Lục Hi nhìn thấy cảnh sát trên tàu cũng không xử lý được, quả thật anh đã không nhịn được đứng lên.
Anh đi đến bên cạnh bốn người, lạnh lùng nói: “Tắt thuốc cho ông”.
Bốn người sửng sốt, bọn chúng ngừng ba hoa khoác lác, nhìn về phía Lục Hi.
Lúc này, hành khách trong toa tàu cũng kinh ngạc nhìn Lục Hi.
Bốn người này ngay cả cảnh sát trên tàu cũng không quản được, người này sao lại dám đi lên quản việc không liên quan đến mình.
Bây giờ, hai cảnh sát trên tàu và nhân viên phục vụ cũng nhìn về phía đó, nhưng bọn họ cũng không đi tới.
Còn bốn người kia nhìn Lục Hi một lúc mới phản ứng, Lục Hi là đến lo chuyện bao đồng, cậu trai tóc tím liền giận dữ, cậu ta lớn tiếng nói: “Mẹ nó mày là ai, chuyện của ông đây mà mày cũng dám quản?”
Lục Hi cười lạnh nói: “Tao là lão tử Thiên Vương đấy, ông đây không ưa, muốn quản thì quản thôi”.
“Con mẹ nó, e rằng mày không biết đến sự lợi hại của nhà họ Ôn tao rồi?”, cậu trai tóc tím hung hăng nói.
Lục Hi mặt không cảm xúc đáp: “Tao cảm thấy thương xót sâu sắc cho nhà họ Ôn khi sinh ra đám rác rưởi như chúng mày”.
Bốn người nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, bọn chúng hung hăng đứng lên, vây xung quanh Lục Hi.
Lúc ày, cậu trai tóc tím nói từng câu từng chữ: “Mày nói lại một lần nữa lời vừa rồi đi?”