Hắn ta trầm giọng nói: “Anh Lục, chuyện này để tôi giải quyết được chứ?”
Lục Hi chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Hoàng Cửu đã sớm không nhịn được, hắn ta liền đánh một quyền vào bụng Tôn Thiếu Dương.
Tôn Thiếu Dương nhất thời cong lên giống như con tôm, hắn ta “Oa” một tiếng rồi phun máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Còn tên chó săn Lý Kiến và người đẹp kia liền bị dọa ngây người, mặt đờ đẫn.
Bây giờ Lưu Hạo đã biết chuyện phiền phức rồi.
“Hai đại ca à, tôi tên Lưu Hạo của Nam Hồ, mọi người đều là người của mình, có chuyện gì thì có thể thương lượng mà”.
Hai người này vừa nhìn liền biết chính là nhân vật giang hồ, Lưu Hạo xưng bá ở mảnh đất này thôi, nhưng trong toàn bộ thành phố Tây Kinh, gã chả là cái rắm gì.
Gã biết năng lực của mình ra sao, cũng không liều lĩnh như Tôn Thiếu Dương, nhìn thấy tình thế không đúng liền lập tức hạ thấp thái độ.
Lúc này, Hoàng Cửu không nói hai lời, lại là một quyền đánh vào bụng Lưu Hạo, lần này còn ra tay mạnh hơn với cú đánh Tôn Thiếu Dương.
Lưu Hạo trực tiếp bay rớt ra ngoài mấy mét, gã nằm trên đất, miệng không ngừng phun máu tươi.
Lưu Hạo chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, có thể có chút danh tiếng cũng là dựa vào lòng dạ ác độc mà thôi, gã nào có phải đối thủ của Hoàng Cửu.
Gã còn chưa nhìn rõ quyền này thì đã bị đánh bay.
Một đám đàn em của Lưu Hạo nhìn thấy đại ca nhà mình bị người ta đánh một quyền hộc máu, bọn chúng tay cầm dao, mặt đầy kinh hoảng không biết làm sao.
Bình thường bọn chúng bắt nạt người bình thường còn được, nhưng gặp phải đám côn đồ chân chính như Hoàng Cửu và Phù Đồ thì cũng phải sợ hãi.
Lúc này, Lưu Hạo giãy giụa ngẩng đầu lên, gã chật vật nói: “Con mẹ nó, mày có biết lão đại của ông đây là anh Đồ không, chúng mày dám động đến tao, anh Đồ sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu”.
Lời Lưu Hạo vừa nói ra, Lục Hi thiếu chút nữa bật cười.
Còn Phù Đồ lại càng tức giận.
Cái tên ngu xuẩn này đắc tội với anh Lục không nói, lại còn dám mạo muội dùng tên mình nữa.
Hoàng Cửu nhấc Lưu Hạo lên, lại một quyền đánh vào bụng gã.
Lưu Hạo liền “phụt” một tiếng, gã phun ra một hớp máu lớn, mặt như giấy vàng.
Lúc này, Hoàng Cửu mới lên tiếng: “Còn dám mạo muội dùng tên của anh Đồ, chọc mù mắt chó của mày đi”.
Trong lòng Lưu Hạo kinh hãi.
Gã không còn cách nào khác, hai người này hung tàn như vậy, gã không phải đối thủ, chỉ đành lấy danh Phù Đồ ra xem có thể trấn áp được hai người này không. Phải biết rằng danh của anh Đồ vang khắp Tây Bắc, dù ai nghe cũng phải sợ hãi vài phần.