Hóa ra, cuộc đua ở đây không phải hôm nào cũng tổ chức, đều là không có thời gian cố định, tay đua ở đây phải đăng ký với lão đại Lưu, sẽ có thuộc hạ của lão đại Lưu chuyên phụ trách liên hệ, thời gian tổ chức không theo giờ quy định.
Cuộc so tài chia làm hai phần, chặng đua ngắn năm kilomet trong hẻm núi, tham gia tự do, hai người thi đấu tự chọn đối thủ, sau khi thương lượng xong thì đặt tiền cược, lão đại Lưu phụ trách nhân viên trong hạng mục này là được.
Sau khi thi đấu phân ra thắng bại, khấu trừ một phần mười phí, phần còn lại sẽ cho người thắng cuộc.
Còn lại chính là đường đua Thập Nhị Bàn nổi tiếng, tay đua tham gia xuất phát từ hẻm núi đến sân thượng trên đỉnh núi rồi quay đầu về hẻm núi, người thắng hạng nhất được thưởng toàn bộ tiền thưởng, mà ở đỉnh núi có người phụ trách tính giờ và giám sát xem tay đua đã đến hay chưa.
Nguồn tiền thưởng do tất cả tuyển thủ tham gia dự thi nộp một trăm ngàn phí ghi danh, ai được hạng nhất sẽ được rút tất cả tiền thưởng.
Còn có một loại chính là hẹn chiến hai bên, tự quyết định tiền đặt cược, nhỏ thì mấy ngàn tệ, lớn thì hàng trăm hay hàng chục triệu, cũng không hạn chế.
Lục Hi nghe xong liền gật đầu, Tư Không Trích Tinh đã hẹn chiến với Lưu Diệu, thua năm triệu, lại còn thiếu chút nữa mất mạng, đó chính là cách thức thi đấu cuối cùng mà Diêu Na nói.
Thi đấu ở đây tiền đặt cược cũng không ít, suy cho cùng đa số người đều không phải nhà giàu có, giống như Tiết Cảnh Thiên, chỉ là mua xe rồi lắp ráp lại, nợ từ ngày này sang ngày khác, còn phải dựa vào đua xe thắng. Người có tiền như Diêu Na dù sao cũng là số ít, mà Diêu Na cũng nói rồi, cô ta không thiếu tiền, chỉ là thích đua xe, chơi thấy kích thích thôi.
Đúng lúc đó có hai thanh niên đi tới chào hỏi với Diêu Na: “Chào buổi tối chị Na”.
Diệu Na thấy vậy liền nói: “Ngô Tường, làm sao hả, muốn so tài một trận không?”
“Em cũng không dám đấu với chị Na đâu, em tới tìm Tiết Cảnh Thiên, sao hả, có hứng thú làm nóng người một chút không”, người đàn ông tên là Ngô Tường nhìn Tiết Cảnh Thiên nói.
Tiết Cảnh Thiên nhìn Ngô Tường, anh ta lắc đầu nói: “Không, tôi chẳng có xe xịn, không có tiền tặng anh đâu”.
Tiết Cảnh Thiên biết tình hình của mình, anh ta phải thắng chứ không được thua, vì vậy chơi rất cẩn thận, loại so tài tự do năm cây số này không cần kỹ thuật gì, dựa vào tính năng của xe là được.
Với số tiền ít ỏi trong túi anh ta, xe cải tiến lại nhưng vẫn chẳng ra gì, cho nên Tiết Cảnh Thiên cũng rất chuyên tâm phân tích người và xe ở đây, có thể đua với ai, không thể đua với ai, trong lòng anh ta đều có ghi chép, xe của Ngô Tường tính năng cao hơn của anh ta, anh ta sẽ không đi tặng tiền cho Ngô Tường đâu.
Mục tiêu của Tiết Cảnh Thiên là những người mới không có xe xịn mà lại thích chơi, tùy tiện chơi ba ngàn năm ngàn cũng không sao, còn Tiết Cảnh Thiên canh trúng cơ hội này, chơi ngẫu nhiên hai ván rồi âm thầm tích trữ tiền cho bản thân.
Chờ sau khi tích đủ một trăm ngàn tiền ghi danh, anh ta phải tham gia cuộc đua Thập Nhị Bàn Sơn, đây là cuộc thi có đường đua phức tạp, ngoại trừ liều bằng tính năng xe ra, còn phải cần đến kỹ thuật và lòng dũng cảm của từng cá nhân.
Mà Tiết Cảnh Thiên đúng là muốn vận dụng kỹ thuật và lòng can đảm, cùng với sự khao khát tiền bạc của mình để đạt hạng nhất trong cuộc đua núi Thập Nhị Bàn, như vậy thì anh ta có thể xoay chuyển tình thế, có tiền độ xe, và kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.