Mọi người đồng thanh hô một tiếng, dưới sự dẫn dắt của Ôn Uyển sau khi thi lễ với lão tổ xong liền ào ào rời đi.
Lúc này trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người lão tổ và Lục Hi, chỉ thấy lão tổ lắc đầu nói: “Một đám rác rưởi, thật chọc ông tức chết mà".
Lục Hi như bừng tỉnh đại ngộ vì sao lão tổ muốn chém chết Ôn Thế Hòa.
Đám người này không tuân phục mẹ anh nên lão tổ mới sử dụng thủ đoạn sét đánh chém chết kẻ có ý đối ngược đầu đàn là Ôn Thế Hòa, dùng thủ đoạn vang dội khiến mọi người phải khiếp sợ và không dám nảy sinh bất kỳ tia bất mãn nào, liền theo sau đó lại cấm túc gia chủ tiền nhiệm là Ôn Nhất Hàng, khiến ông ta và những kẻ sống chết trung thành với ông ta kia không còn tồn tại những ảo tưởng hay tâm tư gây loạn nữa, thủ đoạn này đúng là hành văn liền mạch lưu loát.
Nhà họ Ôn nghiệp lớn người đông, để có thể phát triển ổn định thì chết một Ôn Thế Hòa cũng không có gì đáng kể.
Và việc lựa chọn mẹ anh lên làm gia chủ, một là nhìn trúng tài hoa của bà, dù sao từ khi còn nhỏ lão tổ cũng đã vô cùng coi trọng bà, mặt khác một người hiểu thấu căn nguyên của bản thân như lão tổ biết rằng để mẹ làm người lãnh đạo gia tộc tương đương với việc tìm được một người chống lưng siêu cấp cho nhà họ Ôn, có tầng quan hệ này với bản thân, một khi nhà họ Ôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân chắc chắn phải nhúng tay vào, thực sự là một phép toán tài tình.
Anh vô cùng nể phục thủ đoạn này của lão tổ, bề ngoài trông có vẻ tàn khốc vô tình nhưng vì sự phát triển của thế hệ sau nhà họ Ôn đã đặt xuống một nền tảng tốt đẹp, quả là gừng càng già càng cay.
Mà lúc này chỉ thấy lão tổ nhìn Lục Hi nói: “Nào nào nào, bây giờ nói cho ông biết bằng cách nào mà cháu đột phá tới cảnh giới Thánh vực khi còn trẻ như vậy đi?”
Lục Hi thoáng trầm tư, sau đó thuật lại những việc mà mình đã trải qua, cả việc bản thân ăn thịt rồng đều nói lại cho ông biết nhưng lại che giấu việc đàn tế Long Thần.
Lão tổ nghe xong thì gật đầu tiu nghỉu đáp: “Thì ra là vậy, thế gian rộng lớn quả thực không thiếu điều kì lạ, vậy mà còn thực sự tồn tại loại sinh vật như rồng khổng lồ, ông đã sống hàng trăm năm, cũng được coi như được mở rộng tầm mắt rồi”.
Lục Hi gặng hỏi: “Ông à, ông có thể nói cho cháu biết cảnh giới Thánh vực rốt cuộc là chuyện gì hay không?”
Lục Hi chỉ biết cảnh giới tông sư sẽ lĩnh hội được một vài quy tắc của sức mạnh tự nhiên từ đó đưa vào sử dụng trong thực tế nhưng anh lại không hiểu rõ về Thánh vực.
Hơn nữa, bản thân anh sở hữu lực lượng cùng thể chất đã được cải biến lớn, anh cũng không biết bản thân của hiên tại nên dùng cảnh giới gì tới phân chia, cảnh giới của võ đạo đã không còn phù hợp với anh nữa, dựa theo cảnh giới tu chân, anh hẳn là trúc cơ sơ kỳ nhưng năng lực của anh đã hoàn toàn vượt qua trúc cơ sơ kỳ, dường như nó cũng không thích hợp.
Lúc này chỉ thấy lão tổ chậm rãi nói: “Hàng trăm năm trước vẫn còn không ít người tu hành tồn tại, đối với việc phân chia cảnh giới ngược lại từng có kết luận qua, chỉ là sau trăm năm, người tu hành kẻ thì tụt hậu, người lại ở ẩn tu luyện nên có rất ít người biết đến”.
“Có vẻ như ông biết?”, Lục Hi hỏi.
Lão tổ gật đầu đáp.
“Thực ra võ đạo chính là giai đoạn nhập môn của người tu hành trước kia, dùi mài cơ thể, tu dưỡng chân khí, đến được cảnh giới tông sư có thể nói là cảnh giới luyện khí đỉnh phong, họ sẽ hiểu được một vài phần sức mạnh của thiên nhiên và vận dụng nó mà thôi. Sau khi đột phá tông sư sẽ là cảnh giới Thánh vực, cho dù là võ đạo hay là tu pháp bước đến cảnh giới này đều gọi chung là Thánh vực, bởi bản chất sức mạnh đều giống nhau, có thể mượn dùng sức mạnh của trời đất để tôi luyện thân thể của bản thân hoặc chiến đấu, là một cảnh giới hoàn toàn mới”.