Lục Hi gật đầu, quét mắt nhìn đồ bày trí trong đại sảnh lầu năm.
Trung tâm là một sân khấu hình tròn, ở giữa lắp một ống thép sáng bóng, hướng chính diện đặt vài hàng ghế sofa bọc da, mái vòm bên trên được lắp các thiết bị hình chiếu cao cấp, còn có một chiếc loa ở phía trước sân khấu.
Xem ra nơi này cũng là một địa điểm giải trí, nhìn một vòng những món đồ trang hoàng này, Lục Hi nhếch miệng cười nói: “Ông già này còn khá biết hưởng thụ đó”.
Lúc này Trương Ngọc Kỳ còn đang đứng ở cửa, cô khẽ cắn răng ngà, ráng hồng trên mặt vẫn chưa phai mờ, có chút mất tự nhiên.
Ánh mắt vừa rồi nhìn tới cô ta trước khi rời đi của Hoắc Hướng Anh gần như khiến cô xấu hổ muốn chết.
Lục Hi ngồi trên trên sofa, đầu cũng không thèm quay lại mà nói: “Có chơi có chịu, còn đợi cái gì?”
Trương Ngọc Kỳ nghe vậy mặt càng đỏ hơn như có thể nhỏ ra máu.
Chỉ thấy cô bước từng bước tiến vào phòng khách, nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Nhảy thì có thể, nhưng tôi sẽ không mặc thứ đó đâu”.
“Thứ gì cơ?”, Lục Hi biết còn hỏi.
“Anh đã biết còn cố ý hỏi”, Trương Ngọc Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Lục Hi thấy vậy sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại: “Nói lời phải giữ lời, nếu tôi thua há không phải lúc này đang chạy trần truồng sao?”
Trong lòng Trương Ngọc Kỳ đã khóc than vô số lần, tại sao bản thân lúc trước đầu óc không tỉnh táo lại nói ra lời cá cược đó, hiện tại phải làm thế nào đây?
Gương mặt cô giăng đầy nét lưỡng lự không quyết, thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
Không nhảy không được, bản thân đã thua cược, với tính cách của cô ta cũng không cho phép bản thân nuốt lời, nhưng nếu nhảy, còn phải mặc đồ lót, việc này khiến cô khó mà chịu nổi.
Cô thế nhưng chưa bao giờ mặc thứ đó trước mặt bất kỳ người đàn ông nào.
Chỉ thấy cô đứng đó nhíu chặt mày tới mức có thể kẹp chết một con ruồi, không ngừng đắn đo suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Trương Ngọc Kỳ quyết định có thể nhảy múa nhưng tuyệt đối sẽ không mặc thứ trang phục như đồ bơi kia, thật quá ngượng ngùng, cho dù đánh mất cơ hội này cô cũng không quan tâm.
Nghĩ tới đây Trương Ngọc Kỳ thu hết can đảm chuẩn bị mặc cả với Lục Hi.
Tuy nhiên đợi đến khi cô đi đến trước người anh mới phát hiện ra anh đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Chỉ thấy anh dựa vào sofa, hai mắt nhắm nghiền, phát ra từng trận ngáy nhẹ.
Trương Ngọc Kỳ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô vỗ nhẹ ngực, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.
Nhìn Lục Hi ngủ sâu trái tim Trương Ngọc Kỳ trăm cảm xúc lẫn lộn.
Vốn tưởng rằng anh chỉ là thích thổi phồng mà thôi, chẳng ngờ tới sức mạnh của anh lại lớn mạnh đến vậy, quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng, thật không thể tin được.
Trương Ngọc Kỳ mù mờ cũng không hiểu tại sao anh có thể thần kỳ như vậy.
Thời gian từng chút trôi qua, lúc này trời đã vào khuya, thấy Lục Hi vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc, Trương Ngọc Kỳ nghiến răng như đã hạ quyết tâm, chậm rãi cởi bỏ quần áo, lộ ra một bộ đồ lót hai mảnh tinh xảo, phía dưới là thân hình đầy đặn lồi lõm.
Cô bước lên sân khấu, tay nắm nhẹ lấy cây cột ở chính giữa mà lẩm bẩm: "Tôi thua rồi, tôi sẽ múa cho anh xem”.