Nhìn đám người này, Tôn Chính Đức không khỏi thở dài trong lòng.
Đám người này đã hoàn toàn bị trận lôi đình của Lục Hi trấn áp, không còn chút khí thế kiêu ngạo nào như trước đây.
Sau khi ăn xong, Lục Hi kêu Tôn Chính Đức tìm một cái ghế nằm, đặt ở chỗ râm mát trong sân. Anh nằm trên ghế ngủ thiếp đi, gió núi hiu hiu thổi rất dễ ngủ.
Mà đám lính kia vẫn còn đang làm việc cực khổ dưới ánh nắng chói chang.
Lục Hi ngủ thẳng một giấc tới chạng vạng, vừa mở mắt ra thì trời đã tối.
Anh thấy chỗ doanh trại bị dỡ bỏ trước đó đều đã được quét tước sạch sẽ. Có một ngôi nhà đơn sơ đã được dựng lên bằng gỗ và được phủ một lớp vải ngụy trang bên ngoài.
Sinh tồn trong tự nhiên là kỹ năng cơ bản đối của binh lính, những chuyện như xây nhà không thể làm khó những người ưu tú trong quân đội.
Liếc nhìn phòng ốc đã xây xong, Lục Hi bước tới trước mặt đám người đang xếp hàng.
Thấy bọn họ đứng nghiêm trang ưỡn ngực ngẩng đầu, không còn tán loạn như buổi sáng nữa, Lục Hi cuối cùng cũng gật đầu, đồng thời cũng thán phục khả năng phục hồi của Dương Quân.
Bị đánh một trận tơi bời vậy mà sức khỏe vẫn bình thường, thân thể cùng thiên phú của hắn ta quả thật không có gì phải chê.
Lục Hi nhìn quét qua mọi người rồi nói.
"Hôm nay tới đây thôi, sáng mai bắt đầu huấn luyện".
Nói xong Lục Hi liền xoay người đi vào nhà ăn bởi vì anh đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, đồ ăn tại căn cứ được đặc biệt chuẩn bị cho tầng lớp tinh anh trong quân cho nên hết sức phong phú.
Hơn nữa, đồ ăn ở đây được lấy không giới hạn, muốn ăn bao nhiêu tùy thích, vì vậy Lục Hi vừa buông mình xuống là đã ăn đến tận mười hai bát cơm lớn cùng với hàng đống món ăn kèm trên bàn rồi mới chịu dừng.
Sức ăn đáng kinh ngạc của anh lại khiến mọi người sửng sốt.
Dương Quân cũng có sức ăn rất lớn nhưng vẫn phải gọi Lục Hi là sư phụ.
Lục Hi ăn xong thì nhìn về phía đám người đang kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đúng là kém hiểu biết".
Mọi người vội vàng cúi đầu ăn cơm, Lục Hi thì xoay người rời đi.
Sau khi Lục Hi rời đi, Dương Quân bất lực thở dài nói: "Chết tiệt, cái tên này so sánh sức ăn cũng mạnh hơn tôi nữa!"
Dương Quân trông rất bất lực, hắn ta còn muốn lấy lại chút thể diện trên bàn ăn, cuối cùng vẫn phải nhận thua.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng thì trên sân tập đã vang lên to rõ tiếng báo thức dậy.
Lục Hi trở mình tiếp tục ngủ.
Khi anh tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, sau đó đến nhà ăn ăn sáng, cuối cùng mới bước đến trước mặt đám đông đã xếp hàng từ lâu.
Mọi người đều đã sửa soạn ăn uống chỉ trong vòng 15 phút sau khi tiếng báo thức dậy vang lên rồi xếp hàng ngay ngắn ở chỗ này.
Vào mùa hè nóng nực, nắng sáng cũng có độc.
Nhưng Lục Hi đang ngủ, Tôn Chính Đức không dám quấy rầy, bọn họ cũng không dám.
Cho nên bọn họ đành phải xếp hàng đứng ở đây đến tận bây giờ.
Cũng may bọn họ đều là những người lính có tố chất quân sự cao và đã từng vượt qua rất nhiều thử thách khó nhằn, nếu không thì cũng sẽ không được chọn đến đội Viêm Long. Mặc dù đứng ở dưới nắng hè chói chang, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn xếp hàng thẳng tắp, không chút nhúc nhích.
Lục Hi liếc mắt nhìn quét qua mọi người rồi dừng lại ở vị trí của Dương Quân.
"Dương Quân bước ra khỏi hàng", Lục Hi mặt không chút thay đổi nói.
Dương Quân bước một bước ra khỏi hàng.
Lục Hi chậm rãi nói.
"Anh là một quân nhân khinh thường giang hồ nhân sĩ, nhưng vẫn sử dụng phương thức chiến đấu của giang hồ nhân sĩ, anh không cảm thấy xấu hổ hay sao?"