Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho tôi hỏi chút, đại tá này, ở đây ai có chức vị cao hơn thì người đó có quyền đúng không?”

 

Cảnh Thụy không quay đầu lại, đáp: “Nói thừa, quân đội từ trước đến giờ luôn là nơi nghiêm ngặt về cấp bậc. Mệnh lệnh của cấp trên thế nào thì cấp dưới buộc phải phục tùng, tôi không biết Dương Quân có quan hệ gì với cậu mà cậu ta phải làm thế này, nhưng cậu ta chắc chắn sẽ phải lên tòa án quân sự”.

 

“Ồ, hóa ra là thế, vậy thì cũng dễ xử lý”.

 

Lục Hi nói xong thì vung tay ra, không trung xuất hiện một bộ quân trang, sau đó anh choàng lên người.

 

Tất cả mọi người thấy vậy thì đều sững sờ, cái gì, Lục Thiên Hành còn có cả thân phận là quân nhân nữa ư?

 

Mà Cảnh Thụy và đàn em của ông ta cũng vô cùng kinh ngạc.

 

Chính vào lúc này, Lục Hi lại lấy ra một đôi huân chương, đưa cho Miwa Nozaki, Miwa Nozaki cẩn thận treo vào vai cho anh.

 

“Thiếu tướng!”

 

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi.

 

Đây là một tướng quân danh xứng với thực, còn trẻ như vậy mà đã là tướng quân rồi sao? E là ở Hoa Hạ cũng không có mấy ai được như thế.

 

Lúc này, không chỉ có Cảnh Thụy và đàn em của mình mà gia tộc Thiên Diệu cùng Dương Quân cũng chấn động vô cùng.

 

Hắn ta cũng không biết Lục Hi lại là thiếu tướng, nếu không thì hắn ta đã chẳng tốn nhiều nước bọt thế rồi, chỉ việc chờ Cảnh Thụy ăn quả đắng là xong.

 

Sau đó, chỉ nghe Lục Hi nói: “Cảnh Thụy, tôi là giáo quan của đội Viêm Long, tổng giáo quan của lính đặc chủng Hoa Hạ được quân đội bổ nhiệm, đây là thư bổ nhiệm của tôi”.

 

Nói xong, Lục Hi vung tay, một phong thư theo đó xuất hiện trước mặt Cảnh Thụy, khẽ bay lơ lửng trên không.

 

Cảnh Thụy kinh hãi, vô lực buông súng xuống, cầm lá thư kia, mở ra đọc, mồ hôi tức khắc tuôn ra như mưa.

 

Lục Hi vẫy tay một cái, lá thư kia bay ngay về chỗ anh, rồi nói: “Tôi lệnh cho ông lập tức rút quân, sau đó tự về quân đội nhận tội, ông có câu hỏi gì không?”

 

Cảnh Thụy tái mét mặt mày, trán lấm tấm mồ hôi, sửng sốt nhìn Lục Hi nửa ngày rồi mới yếu ớt nói: “Thuộc hạ không có bất kỳ câu hỏi gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh”.

 

Sau đó, Cảnh Thụy vẫy tay một cái, dẫn đám người Vương Truyền Tân đi khỏi nơi này.

 

Nhưng bóng dáng rời đi không hề thẳng tắp uy nghiêm như lúc đến.

 

Lục Hi nhìn Dương Quân, nói: “Cậu cũng cút đi”.

 

Dương Quân đang vui mừng khôn xiết nhìn Cảnh Thụy bị chịu thiệt thì nghe Lục Hi nói vậy, lập tức sầm mặt xuống, chán nản vẫy tay, mang đàn em rời đi.

 

Lục Hi cho Dương Quân rời đi là không muốn hắn ta tham dự vào chuyện giang hồ. Dù gì Dương Quân cũng là cháu của chiến thần, thân phận đặc biệt, cực kỳ nhạy cảm, phải giữ mình trong sạch.

 

Dương Quân đương nhiên cũng biết điểm này, thấy giáo quan Lục đã an toàn thì không dám nói nhiều, vội vàng rời đi. Nhưng không được hóng chuyện phía sau nữa làm hắn ta rất không cam lòng.

 

Sau đó, Lục Hi nhìn đám người gia tộc Thiên Diệu và Diệp Phùng Xuân đang sốc nặng, chậm rãi nói: “Các người còn thủ đoạn gì nữa không?”

 

Lúc này, sắc mặt của gia tộc Thiên Diệu và Diệp Phùng Xuân đều vô cùng thảm hại.

 

Lục Thiên Hành không ngờ lại là giáo quan của Viêm Long, tổng giáo quan của lính đặc chủng Hoa Hạ, một vị tướng quân thực thụ.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK