“Anh họ?”, Xích Thủy nói.
“Ừ, em họ, mau quay lại đi, anh họ bị người ta đánh rồi”, Xích Mẫu hô lên trong điện thoại.
Xích Thủy sửng sốt, ngay sau đó anh ta hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em đừng hỏi, mau qua đây, thằng nhãi này rất lợi hại, một chiêu đã làm mười mấy anh em của anh bị thương, nếu em không tới thì anh họ sắp xong đời rồi”.
Nghe thấy anh họ nói như vậy, Xích Thủy có chút không biết làm thế nào, bởi vì anh ta không muốn tham dự vào mấy chuyện phiền phức của anh họ.
Mấy năm nay dù luôn ở trong quân đội, nhưng anh ta vẫn biết được một chút hành vi của Xích Mẫu.
Ngày thường hắn ta ỷ vào thân phận trại chủ, tập hợp con cháu gia tộc hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu.
Xích Thủy cũng khuyên hắn ta, nói rằng bây giờ đã không như trước kia, chức trại chủ này của hắn ta không hề có sức nặng gì, nếu quá đáng sẽ gây ra tai họa cho bản thân hắn ta và gia tộc.
Nhưng Xích Mẫu không thèm để ý, hắn ta vẫn cứ hoành hành ngang ngược, vậy nên Xích Thủy cũng không làm gì được.
Thứ nhất, con cháu trong gia tộc và một vài lão già vẫn ăn sâu bén rễ không hề lung lay đối với tên gọi trại chủ này, bọn họ rất ủng hộ anh ta.
Thứ hai, Xích Mẫu có ơn huệ đối với Xích Thủy, anh ta cũng không muốn nói quá nhiều, mỗi lần nói nặng lời, Xích Mẫu liền mắng anh ta vong ân phụ nghĩa khiến anh ta vô cùng nhức đầu, nên cũng chỉ đành đi giúp hắn ta.
Lần này trở về mời anh họ ăn cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của Xích Mẫu, nhưng đúng lúc gặp phải người có tranh chấp với hắn ta, vậy nên đã xảy ra đánh nhau.
Đối phương có một người rất lợi hại, thuộc hạ của anh họ vốn không phải đối thủ.
Nhìn thấy đánh không lại, anh họ liền cầu cứu Xích Thủy, anh ta không biết làm sao, cũng không thể nhìn anh họ mình chịu tổn thất, vậy nên đành ra tay.
Ai mà biết người đó lợi hại, Xích Thủy phải dùng hết kỹ năng của mình mới đánh bại người đó, khiến hắn ta bị thương nặng.
Nhắc tới đây, trong lòng Xích Thủy vẫn có chút áy náy, nhưng anh ta không còn cách nào khác, người đó cũng rất lợi hại, anh ta không thể không sử dụng hết toàn bộ sức lực.
Sau khi đánh người đó bị thương, Xích Thủy cảnh cáo anh họ, bảo hắn ta không gây chuyện nữa, sau đó liền rời đi, anh ta không muốn tham gia vào những chuyện như này một lần nữa.
Lần này anh họ lại gọi điện thoại tới, Xích Thủy vốn chẳng buồn để ý, nhưng trái lo phải nghĩ, nói thế nào thì anh họ cũng có ơn huệ với mình, cứ đi như vậy quả thực anh ta cũng không đành lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Xích Thủy thở dài, anh ta quay đầu xe, nói với anh họ mình đang tới.
Xích Mẫu nói chuyện điện thoại xong, mặt hắn ta đầy đắc ý, có em họ ở đây, đám người này không ai chạy thoát nổi đâu.
Lúc này ở trong tiệm, A Đóa mặt hốt hoảng nhìn về phía Lục Hi nói.
“Anh à, mấy anh mau đi đi, Xích Mẫu rất lợi hại, người trong tộc hắn rất nhiều, nếu các anh không đi, lát nữa sẽ không đi được đâu”.
Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Không sao, tôi còn chưa ăn xong mà, cho tôi năm bát thêm cay”.
A Đóa nghe xong, cô ấy sốt ruột đến giậm chân: “Anh ơi, đã là lúc nào rồi anh còn nghĩ đến ăn, mau nghĩ cách chạy đi”.