Lúc này, John nói với Porter: “Ông Porter, tôi mượn nơi này của ông trước, đợi tôi đi báo cáo chuyện với nghị viện, lập tức sẽ đến đưa họ đi”.
Porter cau mày: “Ông phải nhanh lên, tôi không muốn kết thù oán với gia tộc Antonio”.
Hai người một hát một bè, giả bộ rất giống.
“Yên tâm đi, ông Porter, tôi sẽ làm nhanh thôi”.
Nói xong, John đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Hi và Cheryl một cái, rồi hừ lạnh lùng bỏ đi.
Lúc này, Porter cũng đứng lên, nhún vai nói: “Xin lỗi Cheryl, bạn của cô ăn nói thật quá đáng, chuyện này tôi cũng không thể làm gì được, phải biết rằng, ông John là một nghị viên vô cùng có sức ảnh hưởng”.
Lúc này, chỉ thấy Cheryl nói với vẻ mặt hoang mang: “Ông Porter, ông không thể không quản chứ, chuyện này sẽ khiến gia tộc Antonio nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng”.
“Thực sự xin lỗi, tôi không giúp được gì”, Porter xòe hai tay rồi cũng đi ra ngoài.
Cheryl đi theo phía sau, hoảng hốt đuổi ra ngoài, hét lên: “Ông Porter, ông không thể làm thế này”.
Nhưng cô ta bị bốn tên lực lưỡng ngoài cửa chặn lại một cách vô tình, sau đó bốn gã lực lưỡng đi vào, bắt đám người Lục Hi giao điện thoại ra, Lục Hi không phản kháng, ngoan ngoãn lấy ra.
Vân Khả Thiên thấy vậy, cũng không nói gì, lấy điện thoại của mình ném lên bàn, chiếc túi của Cheryl cũng bị mang đi, sau đó cánh cửa căn phòng bị đóng lại, chỉ còn lại ba người ở bên trong.
Lúc này, Cheryl tỏ vẻ mặt hoang mang nói với Lục Hi: “Anh Lục, bây giờ phải làm thế nào?”
Lục Hi cầm chai sâm panh tự rót cho mình một ly, từ từ thưởng thức, chậm rãi nói: “Đây chỉ là màn mở đầu, phần chính vẫn ở phía sau cơ, không phải sao, cô Cheryl”.
Cheryl xòe tay, ra ý không biết Lục Hi đang nói gì.
Vân Khả Thiên vừa nhìn là biết Lục Hi đã có kế hoạch, cũng không thể hiện điều gì, rót cho mình một ly sâm panh, thong thả thưởng thức.
Cheryl thấy vậy, ngồi trên sofa thở ngắn than dài.
Cứ như vậy một tuần trôi qua.
Trong thời gian này, ngoại trừ đưa nước đưa cơm, ba người đều không ra ngoài, cả ngày Lục Hi chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Cheryl lại mất hồn xem tivi.
Còn Vân Khả Thiên đã gần như sắp phát điên rồi, nhưng anh ta không biết đây một vở kịch do đám người Cheryl và Porter liên thủ diễn xuất, còn tưởng rằng Cheryl vô tội, cho nên hàng ngày ngắm Cheryl, thần tượng của mình cũng miễn cưỡng chống chọi được.
Tối nay, chỉ nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng bước chân, hình như có không ít người đến.
Lúc này, Lục Hi vươn vai, chậm rãi ngồi lên: “Phần kịch chính đến rồi”.
Vân Khả Thiên vừa nghe, lập lức lên tinh thần, mẹ kiếp, anh ta đã nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, chính là đợi xem kịch hay, cũng coi như đợi được rồi.