Bữa tiệc ăn mừng của nhà họ Lương và nhà họ Vương người ở đây đều là tầng lớp cấp cao, từ trước đến nay Tiết Cảnh Thiên chưa từng thấy qua đồ ăn và rượu thịnh soạn như vậy, ánh mắt nhìn đều đỏ hết cả lên.
Lục Hi nói: “Thoải mái ăn đi, đừng khách sáo”.
Nói xong, anh cũng bắt đầu động tay, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên thấy vậy cũng không khách sáo.
Còn Tư Không Trích Tinh càng không biết hai chữ khách khí viết thế nào, anh ta lập tức há miệng ăn.
Dần dần người trên sân thượng ngày càng nhiều, đến khi khách sạn đã có khoảng bốn năm trăm người, nhìn trông vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, bàn ăn bên cạnh đám người Lục Hi đang ngồi có một nhóm thanh niên, người cầm đầu cũng chỉ khoảng hai mươi, người đầy mùi rượu.
Hắn ta đặt lên bàn một chai Whisky nhãn hiệu xanh, mở nắp chai liền uống hai hớp lớn, hắn ta nói: “Con mẹ nó, lần này ông đây thua thảm, trở về sẽ bị đòn mất”.
Đám người bên cạnh nghe xong, lập tức có người nói: “Cậu Vương, một trăm triệu thôi mà, đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, không đến nỗi bị mắng đâu”.
Một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lộng lẫy kề sát vào, cô ta dùng bộ ngực lớn cọ vào cánh tay cậu Vương kia rồi nói: “Cậu Vương à, anh thua nhiều như vậy, người ta cũng đau lòng cho anh lắm, em nhìn trúng cái túi chỉ có mấy trăm ngàn, em cũng không nỡ mua đâu, thật đó”.
“Được rồi, mua cho cô, OK không”, cô gái nghe xong mặt liền vui sướng, cô ta cắn môi, nhẹ nhàng dùng tay cầm vào chỗ đó của cậu Vương.
Cậu Vương hừ một tiếng, hắn ta lập tức nói: “Mẹ nó, dám đùa giỡn trái phép, cẩn thận ông đây xử tử cô tại chỗ đấy”.
“Nếu như cậu Vương thích để cho người ta nhìn, vậy em cũng không ngại chơi một trận với cậu Vương”, cô gái sexy nói với vẻ lẳng lơ.
Cậu Vương cười ha ha: “Con mẹ nó cô đúng là thứ dâm đãng, lát nữa ông đây trừng trị cô, phục vụ ông đây uống rượu trước, uống cho đã rồi nói tiếp”.
Ngay sau đó thuộc hạ của cậu Vương và cô gái kia đều cầm ly rượu lên cùng cậu Vương uống say sưa.
Lục Hi thấy vậy, không ngừng lắc đầu trong lòng.
Vừa nhìn liền biết là con nhà giàu không có việc làm. Cược tiền, tán gái, uống rượu gần như đều là công việc thường ngày của những người này, rất phóng khoáng.
Lúc này, Diêu Na nhìn dáng vẻ của đám người, mặt cô ta đầy chán ghét nói: “Tôi đi hóng gió, bẩn chết đi được”.
Nói xong, Diêu Na đứng dậy đi ra nơi ít người .
Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, tiệc tùng như vậy chính là chỗ tụ họp của người có tiền. Người có tiền ấy mà, đặc biệt là con nhà giàu chưa từng trải qua khốn khổ, dưới sự bảo hộ che chở của người nhà cũng không chịu thua thiệt gì, ngày ngày làm lão đại lão nhị đã quen hung hăng càn quấy, không chút kiêng nể ai, bọn họ chính là loại người này.
Lục Hi không lạ khi thấy chuyện này, cũng không có phản ứng gì, mà anh nói chuyện với Tư Không Trích Tinh, hai người nghĩ đến Lưu Diệu về sau không biết phải ngồi tù bao nhiêu năm, lại còn có khoản nợ năm trăm triệu đang đợi hắn, bọn họ liền bật cười vui vẻ.
Dám vì tiền mà dồn người ta vào chỗ chết, bây giờ báo ứng của hắn đã đến.
Đúng lúc đó, cậu Vương phát hiện ra Diêu Na đứng dậy rời đi, hắn ta lập tức bị hấp dẫn bởi khí chất đặc biệt của cô ta.